Thứ bảy Dương Ái Vân lại đến biệt thự kiểu Âu ở ngoại ô đánh đàn.
Hôm nay chỉ có mình ông Tường nghe còn bà Nhung dường như không có mặt ở đây.
Nghe bảo bà ta muốn ra ngoài nên Minh Tường đã sắp xếp cho người đưa bà ta đến một club vui chơi.
Sở dĩ ông ta không đi cùng là vì còn giải quyết chuyện sòng bạc.
Mấy ngày nay Bạch Long lại như cố ý vô tình nhắm vào Mắt Ưng, hết tốp người này đến tốp người kia chạy đến đánh sập nguồn tiền của Mắt Ưng, tính đến hôm nay đã mất cả nửa doanh thu trong vòng một tháng.
Ông ta chẳng còn cách nào là đích thân giải quyết nhưng sự việc cũng không mấy suôn sẻ, Bạch Long dường như đã lên sẵn kế hoạch ông ta dù chặn các ngả đường thì Bạch Long vẫn chen chân vào được.
Minh Tường có chút mệt mỏi nên đi thẳng đến biệt thự này tận hưởng chút âm hưởng của piano.
Dương Ái Vân đánh rất chuyên nghiệp và tinh tế, âm sắc đều khiến người ta phải thổn thức, quắn quéo.
Cô đánh năm phút xong một bản Minh Tường lại đề nghị cô đánh thêm bản nữa nhưng cùng một bài.
Qua năm lần ông ta mới cho cô ngừng, lại nhìn cô nói: “Đánh rất hay, có hứng thú làm nghệ sĩ riêng cho tôi không?”
Dương Ái Vân không thể nói chỉ có thể lắc đầu từ chối, Minh Tường mỉm cười không nói gì nhưng lại bảo: “Cách cô đánh đàn khá giống con trai tôi, nó bây giờ đã thành nghệ sĩ piano được nhiều người hâm mộ, biệt danh của nó là Tưởng Vân, chắc hẳn ở trong giới cô cũng biết nó.”
Dương Ái Vân nghe cái tên này sững người nhưng cũng không quá bất ngờ.
Có điều cô đang suy nghĩ tại sao Minh Tường lại nói điều này với cô? Lẽ nào ông ta đang hoài nghi?
Đến đây gần một tháng cô cũng hiểu qua về Minh Tường, ông ta có vẻ như Sầm Hạo Nhiên nói khá là cẩn trọng và có tính hoài nghi cao.
Mấy lần cô tính thám thính biệt thự đều có những con mắt nhìn vào, cho nên cô chưa hành động được gì.
Lúc này có một vệ sĩ đi đến nói với ông ta cái gì đó, Minh Tường lại nhìn cô nói: “Tôi phải đi rồi, tài xế sẽ chở cô về.”
Dứt lời ông ta rời khỏi phòng đánh đàn, bên cửa vẫn còn một vệ sĩ chờ cô nói: “Mời cô.”
Dương Ái Vân rời khỏi chỗ ngồi đi ra bên ngoài lúc ngang qua căn phòng bên cạnh thì một viên ngọc từ trên túi xách của cô rơi xuống lăn vào khe cửa bên trong.
Cô đứng lại nhìn vệ sĩ phía sau mình biểu cảm bối rối, hắn không hiểu cô muốn gì Dương Ái Vân chỉ có thể lấy điện thoại ra ghi vài dòng chữ.
“Ngọc bích của tôi rơi vào bên trong tôi có thể vào lấy không?”
Vệ sĩ nhìn thấy thì nói: “Đây là phòng của bà chủ không ai được phép vào.”
Dương Ái Vân thấy vậy lại bảo: “Viên ngọc nằm ở khe cửa tôi chỉ với tay lấy thôi, không vào.”
Đáng lẽ cô cũng muốn vào trong nhưng viên ngọc kia lại rơi trúng khe cửa, người này không cho cô vào thì cô vẫn còn cách khác.
Vệ sĩ nhìn dòng chữ chần chừ một chút mới nói: “Thôi được, lấy nhanh lên.”
Dương Ái Vân nghe vậy nhanh chóng ngồi xuống xuyên ngón tay qua khe cửa, vệ sĩ dõi theo hành động của cô nhưng không hề hay biết móng tay cô có gắn một thiết bị nhỏ, trong lúc khều viên ngọc ra cô cũng nhanh chóng gắn nó ở dưới khe cửa.
Đây là thiết bị nghe lén Sầm Hạo Nhiên đưa cho cô, nó khá nhỏ nên khó ai có thể phát hiện.
Cô không thể tra xét căn biệt thự này thì chỉ có thể nghĩ ra cách đơn giản và nhanh nhất.
Tuy nhiên nó cũng khá mất thời gian vì đến lúc này cô mới tìm được cơ hội gắn nó vào.
Trong một phút Dương Ái Vân cuối cùng lấy được viên ngọc ra sau đó đứng dậy đi theo vệ sĩ ra ngoài.
Hắn hoàn toàn không có chút hoài nghi nào.
Trường mầm non Hòa Bình.
Như thường lệ giờ ra chơi Dương Ái Vân ngồi ở hành lang chờ bé con của mình chạy đến, không bao lâu sau cô cũng nhìn