*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mộ Vi Lan giơ mắt nhìn Phó Hàn Tranh, ánh mắt hiện lên ý cười, “Chỉ cho phép anh trước kia yêu đương, mà không cho phép em có lịch sử tình trường sao?"
Sao anh lại bá đạo như vậy chứ?
Phó Hàn Tranh chau mày lại, giữ chặt lấy bàn tay đang vùng vẫy của cô, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Mộ Vi Lan ngước nhìn anh vài cái, "Chắc anh sẽ không thực sự tức giận đấy chứ?" Người đàn ông im lặng, không phản bác.
Mộ Vi Lan có chút nôn nóng, ôm chặt lấy anh giải thích nói: “Em chưa từng nũng nịu với Giản Triết, chỉ với anh..."
Nếu như trước kia cô biết nũng nịu, thì nói không chừng Giản Triết sẽ không phản bội cô.
Nếu như cô thú vị hơn một chút, thì chắc Giản Triết cũng sẽ không yêu Thẩm Uyển Yêu đâu nhỉ?
“Khi em với Giản Triết yêu nhau, không hề hiểu biết như vậy, cũng không thoải mái như này, chắc cũng là vì cái này, nên Giản Triết mới không chịu được cô đơn mà đi yêu Thẩm Uyển Yêu, nếu là em..."
Cô vẫn chưa nói xong, bàn tay của Phó Hàn Tranh bám chặt vào eo của cô, rồi kéo cô vào trong lòng, lồng ngực cường tráng ép chặt vào cái mềm mại của cô..
“Khi em với Giản Triết yêu nhau, anh ta chưa từng chạm vào em sao?” Lời nói này, hỏi quá là thẳng thắn mà lại nóng bỏng, bàn tay nhỏ của Mộ Vi Lan nhẹ nhàng bám lên trên vai anh, đỏ mặt cúi mắt nói: “Em, lần đầu tiên của em với anh.. lẽ nào anh không cảm nhận được sao?"
Cặp lông mày đang chau lại của Phó Hàn Tranh, từ từ thả lỏng ra.
Mộ Vi Lan vùi đầu vào trong lòng anh, “Phó Hàn Tranh, em chỉ làm với mỗi anh, nhưng em biết, trước kia anh từng làm với rất nhiều phụ nữ, nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh có thể chỉ thuộc về một mình em không?"
Cô biết, những chuyện trước kia đã xảy ra, kể cả cô có để tâm, thì cũng khó mà thay đổi sự thật, nên cô đành phải chọn cách chấp nhận. Phó Hàn Tranh tức cười nhìn cô, “Ai bảo với em, là trước kia anh từng làm với rất nhiều phụ nữ?"
Đây là là dự đoán của cô sao?
Mộ Vi Lan đỏ mặt, “Lẽ nào anh không phải trải qua trăm trận nên kĩ thuật mới cao siêu như này sao?” "Em đây là đang khen anh, hay là đang mắng anh thế?”
Với địa vị và tướng mạo của Phó Hàn Tranh, cộng thêm cả kĩ năng thành thạo chuyện giường chiếu của anh... nói anh không phải trải qua trăm trận, Mộ Vi Lân vốn dĩ không tin.
"Chẳng lẽ còn có đàn ông sinh ra đã là cao thủ của phương diện này sao?"
Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ lẩm bẩm của cô, trong lòng bỗng xao động, ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: "Ngoài khả năng trải qua trăm trận ra, tại sao em lại không cho rằng, người đàn ông của em có năng lực lãnh hộ hạng nhất?”
Lời ân ái bất ngờ như vậy của anh, khiến cho Mộ Vi Lan dường như không thể chống đỡ, vốn dĩ không thuyết phục được bản thân đi chất vấn anh.
Toi rồi, cô đã càng lún càng sâu, hoàn toàn không có năng lực tự phán đoán rồi sao?
Đợi một chút, anh vừa nói cái gì? Người đàn ông của em?
Mộ Vi Lan tưởng rằng, trái tim thiếu nữ của cô sớm đã bị đâm chết vào ba năm trước rồi, nhưng bây giờ được Phó Hàn
Tranh xưng hô một cách qua loa như vậy, lại ngay lập tức nổ tung.
Cô bỗng nhiên thấy cảm kích với Hướng Nam Tây, nếu không phải Hướng Nam Tây cản trở từ bên trong, thì cô sẽ không đến đảo Li Giang để du lịch giải sầu, Phó hàn Tranh cũng sẽ không đuổi đến đây, lúc này, bọn họ càng sẽ không ngủ cùng trên một chiếc giường, và ôm lấy nhau thật chặt như vậy.
Cô tưởng rằng, tình cảm của cô đối với Phó Hàn Tranh, cùng lắm cũng chỉ là thích, nhưng tối hôm nay, sau khi biết được anh xảy ra chuyện, cô phát hiện, cô đối với anh, đã không chỉ đơn giản là thích nữa rồi.
Lần đầu tiên Mộ Vi Lan biết được cảm giác từ chưa cuồng nhiệt, nhưng hoá ra đã sâu đậm.
Cô yêu Phó Hàn Tranh, còn sớm hơn lúc trước khi cô nhận ra.
Trên biển, một con tàu lênh đênh trôi, trên tàu có ba người, hai nam một nữ.
Thời tiết trên biển càng lúc càng tồi tệ, phía chân trời, bỗng tối sầm lại.
"Hàn Tranh, chúng ta mau quay đầu đi, thời tiết trên biển có nhiều thay đổi, ngộ nhỡ chút nữa mưa to gió lớn kéo đến thì phải làm sao?"
"Mọi người mặc áo phao vào đi, chúng ta sắp đến đảo rồi, lúc này quay đầu thì chi bằng lên đảo sớm hơn một chút."
Khi còn tàu cách hòn đảo chỉ còn 2km, trên biển mưa to đột nhiên kéo đến, sóng to gió lớn, một cơn sóng to đánh vào, liền trực tiếp làm lật con tàu của bọn họ!
"A! Cứu với! A Ngạn! Hàn Tranh!"
Người con gái bị nhấn chìm vào trong biển cả, sóng to chiếm đoạt chân trời, ùn ùn kéo đếm!
"Kiều Tang! Em ở đâu!"
"Tang Tang! Tang Tang..."
“Phó Hàn Tranh! Kiều Tang chết rồi! Là sự mù quáng tự tin và cố chấp của anh đã hại chết cô ấy!”
“Phó Hàn Tranh! Tôi sẽ để anh phải bỏ ra cái giá nên có!"
Trong cơn mưa to gió dữ, anh quỳ vào trong bùn đất, trên mặt nhìn không rõ là nước mắt hay là nước mưa. "Phó Hàn Tranh, anh không xứng đáng quỳ trước bia mộ của Kiều Tang!
Anh cút đi! Cút!”
"Phó Hàn Tranh, tôi muốn anh phải nhớ rõ một điều, là anh đã hại chết Kiều Tang! Cả cuộc đời này anh đừng mong có được hạnh phúc! Đây là do anh nợ tôi và Kiều Tang!”
"Kiều Tang... Tang Tang... Tang Tang."
Mộ Vi Lan ngủ mơ màng, tay đột nhiên bị Phó Hàn Tranh nắm chặt lại, anh giữ rất chặt rất chặt, làm đau cả xương cốt của cô.
Cô mở mắt nhìn anh, “Hàn Tranh? Phó Hàn Tranh?” Anh mồ hôi nhễ nhại, cặp lông mày co chặt lại, lẽ nào là đang gặp ác mộng sao?
"Tang Tang.. Tang Tang."
Mộ Vi Lan áp sát tai lại gần để nghe, thì nghe thấy một cái tên như vậy.
Tang Tang?
Cô nhớ lại lời của Kỳ Ngạn Lễ nói, toàn thân bỗng lạnh toát.
"Phó Hàn Tranh từng có một tình đầu, vì cô ấy, anh ấy quyết định cả đời