Hai chữ “khiêu vũ” quả thực khiến cho Mục Lâm Kiên nghiến răng nghiến lợi: “Các anh dám xem, ngày mai sẽ lãnh hậu quả!”
Tất cả vệ sĩ lập tức nhắm mắt lại: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không xem! Không xem người phụ nữ của Mục tổng, không có ý nghĩ gì khác với người phụ nữ của Mục tổng, không chạm vào người phụ nữ của Mục tổng, không cho người khác ức hiếp người phụ nữ của Mục tổng, không làm cho người phụ nữ của Mục tổng chịu oan ức…”
Ba đứa trẻ hoàn toàn bị vẻ khí thế của bọn họ mê hoặc: “Hiện tại kỹ thuật trêu ghẹo người khác càng ngày càng nâng cao rồi!’ Vũ Vân Hân cười khẽ: “Được thôi! Tôi muốn nghe thấy Mục Lâm Kiên nói yêu tôi!”
Lời nói vô lực lúc nãy của cô làm cho Bánh Bao đột nhiên nhớ ra vì sao cô uống rượu.
Là bởi vì câu nói vừa rồi của bọn họ, thật sự rất thân thiết…
Vũ Vân Hân không biết mở miệng như thế nào, vì thế mới trộm uống rượu để lấy thêm can đảm, kết quả là say đến mức nói nhăng nói cuội.
Vệ sĩ đứng đầu cung kính nói vào điện thoại: “Chủ tịch Mục, cô Vũ muốn ngài nói yêu cô ấy.”
“Ừ.” Cả mặt anh đều u ám nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà nhếch lên.
Cô quan tâm anh!
Nghĩ ngợi lung tung cả một buổi tối, tâm trạng của Mục Lâm Kiên cũng vô cùng nặng nề vì cái quần của Lăng tổng…
Nhưng khi nghe thấy Vũ Vân Hân uống say như vậy mà nói ra câu kia, anh lập tức đứng dậy: “Nói cho cô ấy, ba giờ tôi sẽ về.”
“Vâng!” Vệ sĩ lập tức muốn truyền lời cho Vũ Vân Hân, nhưng không ngờ cô đã nằm trên sô pha mà ngủ say như chết.
Ba đứa trẻ thở dài lắc đầu: “Thật sự ngại quá, mẹ của bọn cháu đã làm phiền các chú rồi rồi.”
“Không có việc gì.” Vệ sĩ đành phải đứng ở ngoài cửa, chờ Mục