“Xem ra khỏe hơn rồi nhỉ, nếu vậy thì trả tiền luôn đi”
Lần này Vũ Vân Hân đến có sự chuẩn bị, đêm qua cô đã yêu cầu Bánh Bao gõ một số giấy tờ hóa đơn chi tiết.
Chi phí tổn hại tinh thần và chi phí chấn thương.. được liệt kê một cách chi tiết, ghi rõ điều khoản giải thích, bản hợp đồng này có ba phần giống y nhau.
Lâm Trí ngây ngốc ngồi trở lại trên giường, giả bộ thiểu năng,
“Ôi chao, cô gái, cô đang nói cái gì vậy, xinh đẹp như vậy, để anh sờ tí nào”
Bộ dạng khốn nạn y hệt như đêm hôm đó. Chứng tỏ, anh ta đang giả vờ.
Nếu đã như vậy, Vũ Vân Hân sẽ không khách sáo với anh ta, thẳng thắn kéo ghế ngồi trước mặt anh ta, vắt chéo hai chân, cầm cây chổi bên cạnh anh ta,
“Anh có biết người tôi ghét nhất trên đời là ai không? Người thích giả vờ dâm đãng! Nhất là anh, hay giả bộ khốn nạn”
Vừa nói, cô liền hất thắng cây chổi vào mặt anh ta.
Lâm Trí hoảng sợ, anh ta không dám hành động hấp tấp.
Bởi vì lần trước Mục Lâm Kiên nói rằng nếu như dám sờ vào Vũ Vân Hân, anh sẽ phể hạ bộ của anh ta.
Anh ta thức thời liền cúi đầu,
“Tôi xin lỗi cô là được chứ gì”
“Tấm kính vỡ trên sàn, và anh nói xin lỗi với nó, nó sẽ lành lại sao?”
“Cái này..”
Lâm Trí xấu hổ cúi đầu,
“Nhưng tôi thật sự không có tiền. – Là tổng giám đốc Mục sắp xếp cho tôi ở. Tôi đã lâu không có việc làm.”
Cô lấy trong túi ra bức thư,
“Đây là của anh phải không?”
“Không.”
“Không phải ai thì là ai?”
Vũ Vân Hân trải tờ giấy ra, những dòng chữ cố ý viết xộc xệch xiêu vẹo một cách kỳ quái.
“Thực sự không phải tôi. Tôi làm gì biết viết ngược. Tôi được đưa thẳng đến bệnh viện ngay trong đêm đó”.
Nếu không phải Lâm Trí thì là ai?
“Có phải là vợ của anh không?”
Vũ Vân Hân quay lại, đúng lúc nhìn thấy vợ của Lâm Trí đang đi vào.
“Vợ tôi chưa bao giờ rời tôi, cô làm sao có thể?”
Nói nghe cũng hợp lý Vì cả hai đều không phỉa, nên rất có thể…
“Có phải anh nhận lệnh người khác hãm hại tôi không?”
Lời nói của Vũ Vân Hân đột nhiên khiến cả căn phòng im lặng.
Hai người trước mặt chột dạ nhìn nhau.
“Lúc ấy tôi uống say, cô hiểu được dục vọng của đàn ông không vậy!”
Lời Lâm Trí nói không còn sức thuyết phục nữa.
Bởi vì ánh mắt của anh ta đã phản bội anh ta rồi, từ nãy đến giờ anh ta không dám nhìn thẳng vào Vũ Vân Hân.
“Tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện này” Vũ Vân Hân nhếch miệng và nghênh ngang bước ra khỏi phòng.
Những lời này giống hệt như