Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 63


trước sau

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị

#11.04.2022

Dư Chi Chu hỏi thăm vị trí của Quý Thời Ngộ, thừa dịp trời vẫn chưa sáng chạy ngay đến chỗ phòng thuê của Quý Thời Ngộ, tốc độ của anh còn nhanh hơn cảnh sát, lúc chạy đến nơi còn chưa thấy một móng cảnh sát nào.

Sợ rút dây động rừng nên Dư Chi Chu gõ cửa rất chậm rãi, từng chút từng chút một.

“Ai vậy?”

Trong phòng truyền ra giọng nói của một chàng trai xa lạ, chắc là bạn cùng phòng. Chờ cậu ta mở cửa ra thì Dư Chi Chu trực tiếp xông vào phòng, liếc nhìn khắp phòng tìm kiếm Quý Thời Ngộ.

“Ai, anh con mẹ nó là ai vậy?”

Dư Chi Chu không quan tâm cậu ta, đi đến chỗ cánh cửa duy nhất trong phòng đẩy ra.

Rốt cuộc cũng tìm thấy.

Quý Thời Ngộ ở đây rồi.

Cậu ta dường như đã sớm đoán được Dư Chi Chu đã đến, gương mặt vô cùng bình tĩnh.

Không cần biết đúng sai, Dư Chi Chu ngay lập tức đấm một phát vào mặt cậu ta.

“Mẹ nó!” Bạn cùng phòng khiếp sợ hét lên, “Anh có bệnh à?! Dừng tay ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó!”

Dư Chi Chu làm như không nghe thấy, túm áo Quý Thời Ngộ lên đánh tiếp.

Anh ra tay rất ác độc, không cho đối phương chút cơ hội phản kháng nào, khi đấm khi đá, khi nhéo khi đập đầu cậu ta vào tường. Rất nhanh, gương mặt kia của Quý Thời Ngộ đã bị biến dạng nặng nề, một cái răng của cậu còn nằm lăn lóc trên mặt đất, tơ máu theo khóe miệng chảy xuống.

Bạn cùng phòng chạy về phòng lấy điện thoại, còn chưa kịp gọi 110 thì cảnh sát đã trực tiếp xông vào, còn có Giang Hoài.

Phòng khách một mảnh hỗn độn, đủ loại đủ vật rơi đầy trên mặt đất.

Giang Hoài ra dấu cho cảnh sát kêu họ đừng tới can ngăn, lẳng lặng đứng nhìn Dư Chi Chu trút giận.

Quý Thời Ngộ chậm rì rì bò dậy, miệng phun một ngụm máu loãng, ôm bụng nhìn họ cười nhạo một tiếng.

Dư Chi Chu lại đập cậu ta một phát, cậu ta bị đánh như bùn nhão nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ khinh thường như cũ.

Anh không trút được giận, nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Quý Thời Ngộ, cậu có còn là người không!?”

Cậu ta không trả lời.

“Dư gia chúng tôi đối xử không tốt với cậu chỗ nào? Tại sao cậu muốn hại em gái tôi? Cậu con mẹ nó còn có lương tâm không hả?!”

“Rất tốt với tôi?” Quý Thời Ngộ giống như đang nghe một câu chuyện tức cười nào đó, cười ha hả từng đợt, “Đúng vậy, các người đại phát từ bi nhận nuôi đứa trẻ mồ coi là tôi, người ngoài nói Dư gia không hề vô tâm, nhưng sự thật có đúng vậy không?”

Dư Chi Chu bị lời nói này làm cho khiếp sợ, “Cậu có ý gì?”

Cậu ta tránh khỏi tay Dư Chi Chu, nói: “Lúc Dư Thính nhốt tôi dưới tầng hầm, các người có ngăn cản cô ta không? Cô ta lần nào cũng làm tôi khó xử, các người có từng dạy lại cô ta chưa? Các người căn bản không coi tôi là con người, mà chỉ coi tôi như một món đồ chơi đem lại niềm vui cho em gái các người mà thôi. Chờ đến sau này có phải muốn tôi làm con rể Dư gia, cả đời tuỳ ý các người sai bảo?”

“Cậu mẹ nó…”

“Còn có cha của tôi.” Hai mắt Quý Thời Ngộ đỏ đậm, ngập tràn hận ý, “Tại sao ông ấy lại chết, là do bị Dư gia các người và Tôn Chí Khoan liên thủ với nhau giết chết!”

Dư Chi Chu lui về sau hai bước, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Những điều này cậu nghe ai nói?”

Nghe ai nói?

Kiếp trước, trước khi cậu nhắm mắt xuôi tai, Tôn Chí Khoan sau khi được thả tự do đã cố ý đến gặp mặt cậu.

Năm ấy ba người họ là bạn tốt cùng hợp tác với nhau, cùng đầu tư vào một hạng mục cộng đồng hơn trăm triệu, khi đó Dư gia có tiền nhất nên đầu tư lớn nhất, Quý gia chỉ là một gia đình bình dân, vốn dĩ không tính đầu tư nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà tham gia vào. Bởi vì gom bao nhiêu cũng không đủ khoản đầu tư, cha Quý chỉ có thể đi vay tiền khắp nơi, còn bán đi cửa hàng duy nhất trong nhà.

Kết quả đây lại là một thuyết âm mưu, Tôn Chí Khoán lén lút cõm đi mất số tiền đầu tư chạy trốn.

Quý gia tổn thất nghiêm trọng nhất, cha Quý nhảy cầu tự sát, mẹ Quý cũng vì vậy mà rơi vào bệnh tật.

Nhưng mà kế hoạch của Tôn Chí Khoan có thật sự là do ông ta chủ mưu không?

Tại sao qua ngày hôm sau ông ta đã bị cha Dư bắt được, thực sự trùng hợp như vậy à?

Tôn Chí Khoan nói: “Tao và cha Quý đều đã bị Dư gia lợi dụng.”

Quý Thời Ngộ nghi ngờ đây chỉ là lời bịa đặt của Tôn Chí Khoan.

Nhưng mà sau vụ việc này, ai là người có lợi nhất? Không còn gì để nói, có lợi nhất chính là Dư gia. Hai người khác cùng tham gia đầu tư, một người chết đi, một người bị ném vào tù, chỉ có Dư gia, trở thành cường giả dẫn đầu thương trường.

Khi đó Quý Thời Ngộ đã bệnh đến không đi nổi, nhớ loại mấy chục năm ở Dư gia, không có tự do, không có tình yêu, anh không có chỗ nào để đi.

Sự hận thù đã đi theo anh đến cuối cuộc đời.

Khi đó Quý Thời Ngộ đã nghĩ rằng, nếu có thể sống lại, anh nhất định phải cho Dư Thính gặp báo ứng, muốn đem những thứ vốn thuộc về cha của anh lấy về.

Cho nên anh mới đi thăm tù Tôn Chí Khoan, từ trong miệng ông ta nghe được tin tức về A Đông, sau khi trốn tránh được sự điều tra của Giang Hoài, lén lút đem hành tung của Dư Thính cho cậu ta.

“Dư Chi Chu, được rồi.”

Giang Hoài kéo Dư Chi Chu đang định xông lên, kêu cảnh sát dẫn Quý Thời Ngộ đi.

Anh nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, nhớ rõ khi còn nhỏ, cậu ta luôn ôm đùi gọi anh hai tiếng anh trai, hiện tại thì hay rồi, sau khi trưởng thành, cậu ta không còn là người mà anh từng biết nữa, vô cùng xa lạ.

Đồn công an, Quý Thời Ngộ đang bị thẩm vấn.

Cậu cũng không che giấu gì nữa, đưa điện thoại cho cảnh sát, trên màn hình là vài câu hỏi thăm qua loa với A Đông, cuối cùng nói bóng nói gió với A Đông về vị trí của Dư Thính, ngoài ra không còn gì khác nữa.

Cho dù không tham gia trực tiếp vào kế hoạch bắt cóc này, nhưng hành vi của Quý Thời Ngộ lại đóng vai trò phụ trợ, cậu ta vẫn phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Sau khi cảnh sát rời đi, Quý Thời Ngộ ngửa đầu nhìn ngọn đèn nhỏ trong phòng thẩm vấn.

Suy nghĩ rối loạn, đường nét trên gương mặt được bao bọc bởi một tầng ánh sáng mờ ảo.

Lúc này, Dư Dung đi vào.

Không có cảnh sát, chỉ có một mình cô, hiển nhiên là đã được sự cho phép.

Dư Dung ngồi xuống đối diện với cậu, ném một túi giấy qua.

“Mở ra đọc đi.”

“Không muốn đọc.”

Dư Dung cười lạnh: “Tôi đem chân tướng dâng tận miệng cho cậu, cậu không thèm xem mà còn dám tự tiện vu oan cho Dư gia chúng tôi?”

QUý Thời Ngộ trầm mặc vài giây, sau đó mở túi giấy ra.

Đó là một bài báo viết về sự việc năm đó, được giữ còn mới tinh, mực in còn rất rõ ràng. Góc trái bên dưới có một dòng tóm tắt tin tức ———

‘Người đàn ông bị lừa tiền đầu tư, nhảy cầu tự tử. Bạn thân liều chết tìm cách cứu người.’

Phía dưới là chân dung của người đàn ông nhảy cầu tự tử, dù đã được mosaic nhưng Quý Thời Ngộ vẫn nhận ra đây là cha mình, còn có người đang cuống cuồng nhảy xuống cầu cứu người… Là chú Dư.

Tay cầm tờ báo của Quý Thời Ngộ đang run rẩy dữ dội, cố bình tĩnh lấy hết giấy tờ trong túi ra.

Toàn bộ đều là giấy nợ, chữ ký của cha Quý trên từng tờ giấy làm cậu không ngăn được nước mắt.

Ngoài ra còn có một ít biên lai, là tiền viện phí của mẹ cậu.

Gương mặt Dư Dung lạnh lẽo, “Những khoản tiền này đều đã được cha tôi chi trả hết. Lúc cha cậu nhảy cầu, cha tôi là người nhảy

xuống cứu người đầu tiên, nhưng vẫn không cứu được. Vì vậy mà ông vẫn luôn thấy áy náy, cũng rất hối hận vì đã kéo cha cậu tham gia đầu tư. Sau khi cha cậu chết, ông ấy vẫn luôn sống trong sự dằn vặt. Tiếp đó lại biết được mẹ cậu bệnh nặng phải nhập viện, ông ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mẹ con cậu, cho đến khi mẹ cậu qua đời vì bệnh tật, ông ấy mới đem cậu về Dư gia.”

“Tấm thẻ ngân hàng tôi đưa cậu ngày trước, là số tiền được nạp vào dưới danh nghĩa của cha tôi, nếu có một ngày cậu muốn rời đi thì ông ấy sẽ đưa số tiền đó cho cậu.”

“Quý Thời Ngộ, không ai có thể cưỡng ép cậu, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào cậu muốn.”

Ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, Quý Thời Ngộ cắn chặt răng, nước mắt liên tục trào ra làm tầm mắt cậu hơi mơ hồ.

Dư Dung rướn người về phía trước, “Quý Thời Ngộ, nhìn tôi.”

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gương mặt Dư Dung bình tĩnh, gằn từng câu từng chữ: “Tại sao cậu, lại tìm đến A Đông?”

Hầu kết Quý Thời Ngộ lăn lộn, một chữ cũng không nói nên lời.

“Cậu không nói? Tôi nói thay cậu.” Cô nói, “Cậu hận nhà chúng tôi, cũng hận Tôn Chí Khoan. Cho nên cậu kêu A Đông bắt cóc em gái tôi, vừa có thể trả thù A Đông, vừa làm chúng tôi sống không tốt, đúng vậy không?”

Ban đầu Quý Thời Ngộ đúng là có chủ đích này.

Tôn Chí Khoan còn mấy năm nữa là ra tù, cậu không cam tâm, cho nên muốn trả thù lên con trai ông ta, chờ đến khi A Đông bị bỏ tù, thời điểm náo loạn nhất, cậu sẽ thuận lý thành chương vạch trần góc tối của Dư gia.

“Tôi không muốn làm hại Dư Thính…” Giọng nói Quý Thời Ngộ run rẩy, “Tôi, đã muốn báo cảnh sát.”

Cậu đã muốn làm vậy.

Chờ thời điểm nguy cấp nhất sẽ đem vị trí của A Đông báo cho cảnh sát, nhưng không ngờ cảnh sát lại tìm được Dư Thính nhanh như vậy.

Dư Dung không còn giữ được bình tĩnh nữa: “Vậy cậu không nghĩ tới việc Dư Thính sẽ tái phát bệnh tim sao, cậu không nghĩ đến việc đám người kia sẽ xâm phạm con bé, làm hạ con bé, cậu không tới bởi vì cậu hiểu lầm chúng tôi mà con bé sẽ chết sao?”

Dư Dung nhắm mắt lại, cố nén nước mắt đang chực chờ trào ra: “Hay là nói, ngay từ đầu cậu đã muốn con bé gặp phải kết cục này?”

Quý Thời Ngộ cứng họng, không nói gì.

Tình cảm của cậu với Dư Thính rất phức tạp, có lúc hận cô, hận cô kiêu căng, hận cô tuỳ hứng, hận cô huỷ hoại cuộc sống của cậu; có lúc lại nhớ tới những kỷ niệm đẹp kiếp trước, đôi khi còn nằm mơ thấy cảnh cô ôm cậu cười đùa, một bộ dạng vô tư hồn nhiên.

Loại tình cảm này, Quý Thời Ngộ không biết chính xác nó là gì.

Nhưng mà đến cuối cùng, thù hận chiếm đóng toàn bộ lý trí, cậu chỉ muốn làm Dư gia sống không yên ổn, căn bản không có nghĩ đến việc Dư Thính sẽ phải chịu những tổn thất gì, thậm chí còn nghĩ đến những cách thức xấu xa khác để trả thù Dư Thính.

Cậu trầm mặc, Dư Dung tự hiểu là cậu đang cam chịu.

Toàn thân Dư Dung run rẩy, không tin được đứa trẻ lớn lên dưới mí mắt cô lại có tâm tư ti tiện ác độc như vậy, cô đã nuôi sói trong nhà rồi. Cô nên sớm nghe theo Giang Hoài, xử lý cậu ta sớm một chút thì Dư Thính sẽ không chịu tổn thương như bây giờ.

“Hiện tại Thính Thính đang ở trong phòng ICU, không lâu sau đó sẽ tiến hành phẫu thuật, không biết là sống sót được hay không.” Dư Dung nén nhịn chua xót trong cổ họng, lần nữa đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, “Quý Thời Ngộ, cậu không cần phải ở trong tù trong suốt quãng đời còn lại; mà chính tôi, sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để trả thù cậu.”

Cô không thèm liếc nhìn cậu ta thêm lần nữa, quay đầu dứt khoát rời khỏi phòng thẩm vấn.


Bầu trời Giang thành cứ như đang rầu rĩ.

Từ lúc Dư Thính xảy ra chuyện đã hai ngày rồi, trạng thái của Dư Thính cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn, ý thức cũng rõ ràng hơn.

Mấy ngày không ăn không uống khiến cô gầy đi rất nhiều, mái tóc mượt mà cũng trở nên xơ xác hơn, đau khổ nhất là phần ngực, cứ đập lúc nhanh lúc chậm, so với chết còn làm cô khó chịu hơn.

Dư Thính còn rất dễ bị bóng đè, nội dung bóng đè có khi là cốt truyện rách nát kia, có khi là gương mặt khi A Đông ngã quỵ xuống, mỗi lần tỉnh lại đều mồ hôi đầm đìa.

Nhưng lần này khi ác mộng đến, có một bàn tay dịu dàng vuốt ve trán cô, xua tan đi những thứ đáng sợ đó.

Cô chậm rãi mở mắt ra, đối diện với ánh mắt mắt ôn nhu của Dư Dung.

Dư Thính lập tức thấy yên tâm, nắm lấy đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chị ơi.”

“Thính Thính thấy khỏe hơn chưa?”

“Khoẻ hơn rất nhiều.” Dư Thính nhỏ giọng đáp lại, “Anh có tới không chị?”

“Đang ở bên ngoài, bác sĩ không cho nhiều người vào thăm bệnh cùng lúc.”

Dư Thính không biết bản thân đã ngủ bao lâu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng trò chuyện của anh và chị, bọn họ chắc đã lo lắng cho cô rất nhiều.

Nói thật, cho dù không bị Quý Thời Ngộ hãm hại thì cơ thể yếu đuối này của cô cũng không duy trì được bao lâu.

Bây giờ cô cũng chẳng muốn hỏi về Quý Thời Ngộ, cô chỉ có một mong muốn.

“Chị ơi, chị với anh có thể, đừng mỗi lần gặp nhau là lại cãi nhau không?” Khi nói lời này, ánh mắt Dư Thính sáng lấp lánh, “Sau khi em chết rồi thì hai anh chị chỉ có thể dựa dẫm lẫn nhau.”

Tình cảm gia đình là món đồ biết bao nhiêu người tha thiết muốn có được.

Dư Thính không muốn bọn họ cứ hiểu lầm nhau họ, vốn dĩ hai người nên giống như trước đây, cùng nhau ăn Tết, cùng nhau đùa giỡn, giống như những cặp chị em khác cãi vui với nhau, chứ không phải hận nhau như kẻ thù.

“Thính Thính, em sẽ không chết.” Dư Dung nhéo gương mặt trắng nõn của cô, “Bệnh viện sẽ cử bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho, em sẽ không có chuyện gì, chờ em tốt lên…”

Dư Dung mím môi, nước mắt rơi xuống mu bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, “Chờ em tốt lên, ba chị em chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết Trung Thu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Dư Thính: Tôi đã trả giá vì cái nhà này quá nhiều.

_________


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện