Khi Thu Phong rời khỏi bản đồ chiến đấu, giao diện game của Cảnh Hoan cũng xuất hiện một dòng chữ vàng.
[Chúc mừng tích điểm Đấu Trường của bạn đã đạt 2000 điểm! Nghe nói Võ Nhị Lang có quà muốn tặng bạn, mau đi xem nhé!]
“Anh ơi.” Cảnh Hoan lập tức nịnh nọt: “Em được hai nghìn điểm rồi, đêm nay thắng nhiều ghê, anh giỏi quá~”
Bấy giờ vừa đúng chín rưỡi, Đấu Trường đóng cửa, tất cả người chơi bị cưỡng chế truyền tống ra trước cửa Đấu Trường.
Chỉ đội trưởng mới được giao tiếp với NPC, Hướng Hoài Chi bèn chuyển chức đội trưởng cho cô ấy: “Nhận thưởng.”
Cảnh Hoan: “Vâng.”
Cảnh Hoan đến chỗ NPC, âm thầm cầu nguyện.
Không cần đồ cam, không cần cực phẩm, chỉ cần có thuộc tính cộng trị liệu và tốc độ di chuyển là được, đồ xanh lam cậu cũng chấp nhận được nốt!
[Bạn chắc chắn muốn nhận phần thưởng tích điểm không? (Phần thưởng khóa, mỗi acc chỉ được nhận 1 lần)]
Cảnh Hoan nhắm mắt bấm “Có”, sau đó híp mắt chỉ chừa một khe nhỏ…
[Chúc mừng bạn nhận được “Tiên Y Tố Cẩm”.]
… Đồ xanh lam, bậc kém nhất trong số các phần thưởng.
Cảnh Hoan tự an ủi mình, dù gì nguyện vọng cũng thành hiện thực được một nửa rồi, chỉ cần món đồ xanh lam này có thêm thuộc tính thôi.
Cậu chậm rãi dời chuột lên chiếc áo.
Bên kia, Hướng Hoài Chi đang uống nước nghe Lộ Hàng lải nhải, Lộ Hàng đã thua Thu Phong một trong Đấu Trường, khiến cậu ta tức đến mức đã ríu rít hết nửa tiếng đồng hồ rồi.
Gần mười giây không thấy người trong đội nói chuyện, anh vừa định hỏi.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: (òa khóc) (tan vỡ)
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: GM (véo cổ) (dao)
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Hửm?
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: [Đồ Giám-Tiên Y Tố Cẩm]
Hướng Hoài Chi mở ra xem, đồ xanh lam bình thường không có thuộc tính, là đồ rác.
Cảnh Hoan tức chết mất, phải đăng biểu tượng cảm xúc mới thể hiện được cơn phẫn nộ của cậu.
Tuy phần thưởng tích điểm của Đấu Trường rất khó có đồ cực phẩm, nhưng tỷ lệ ra đồ rác vẫn khá thấp, gần như hệ thống sẽ biết ngại và cho người chơi món trang bị phù hợp với môn phái của họ.
Sao đến lượt cậu lại ra thứ rách nát này vậy?!
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: QAQ Ú óa óa…
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: …
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Không sao, 3000 điểm được thưởng lần nữa.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Em cảm thấy cuộc đời này em không đánh được trang bị tốt rồi anh ơi (mếu máo)
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Không đâu, lần sau sẽ ra.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Thật không (mếu máo)
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: … Ừ.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Nhưng em đi đâu đánh lên 3000 điểm đây!! QAQ Ú óa óa…
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Có tôi, đánh được.
[Cận] Lộ Điều Điều:?
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: T.T Sau này anh còn dẫn em đánh Đấu Trường chứ? Em đã thảm vậy rồi, anh không được gạt em đấy.
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Không gạt cậu. Đi thôi, đánh phó bản.
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: Vâng. (lau nước mắt) (ôm)
Mọi người vừa đánh Đấu Trường xong bấy giờ trợn mắt há mồm xem hết đoạn đối thoại quái dị này.
“Mà nè…” Lộ Hàng cũng đực mặt ra: “Hướng Hoài Chi, vì lấy lòng vợ mà cậu bỏ luôn con trai à?”
“Đã kéo cậu lên top 1 bảng xếp hạng rồi, chưa thấy đủ sao?” Hướng Hoài Chi chẳng thèm quay đầu: “Làm người phải học cách trưởng thành.”
“Mẹ.” Lộ Hàng cũng không nhất thiết cần anh kéo, cậu ta chỉ khá tò mò: “… Cậu thật sự ở bên Tiểu Điềm Cảnh à?”
Hướng Hoài Chi: “Không có.”
“Vậy ban nãy cậu còn ve vãn đưa tình ở cổng Đấu Trường làm gì?”
Vả lại còn nói như thế trên kênh cận nữa, nếu dùng mic không biết sẽ đến mức nào luôn!
Hướng Hoài Chi nhíu mày, sửa lại cụm từ này: “An ủi thôi.”
Lộ Hàng ồ lên: “Vậy cậu an ủi tôi nữa nè.”
“Được.” Hướng Hoài Chi nói: “Chờ cậu lên được bốn nghìn điểm, hệ thống mà ra trang bị rác cho cậu, tôi cũng sẽ an ủi cậu.”
Lộ Hàng ngẫm nghĩ: “Vậy thì thê thảm quá, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy phần thưởng Đấu Trường rác rưởi vậy đó… Thôi, chúng ta đánh phó bản nào.”
Mấy người họ cùng đánh hai phó bản rồi ngừng, định đêm nay giải tán sớm để chuẩn bị cho phó bản bang ngày mai.
“Sáng mai tôi và Hướng Hướng có tiết, khoảng mười giờ về.” Lộ Hàng mở mic: “Vậy mười giờ mười phút chúng ta tập trung bàn chuyện đánh phó bản nhé, ok không?”
[Đội] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Ok.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Tôi cũng không ý kiến.
Sau khi giải tán, Cảnh Hoan nằm trên giường gửi biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon cho Tâm Hướng Vãng Chi.
Sau đó mới thong thả mở nhóm trò chuyện ngày hôm nay.
Nhóm trò chuyện ba người chung phòng đã @ cậu cả tối rồi, khi ấy cậu đánh Đấu Trường nên không có thời gian trả lời.
Tiểu Cảnh Nè: Sao vậy
Cao Tự Tường: Làm gì đó, bọn này thảo luận xong rồi cậu mới vào
Tiểu Cảnh Nè: Bận, thảo luận gì rồi?
Lục Văn Hạo: [Chia sẻ link: Thiên đường nhân gian trên núi – Thôn nghỉ dưỡng Sơn Khê chào đón bạn.]
Cảnh Hoan mở liên kết trang mạng mà Lục Văn Hạo chia sẻ, đây là bài quảng cáo về một thôn nghỉ dưỡng, địa điểm ở ngọn núi trong thành phố họ, chỉ cần ngồi xe một tiếng là đến.
Lục Văn Hạo: Bể bơi suối nước nóng tự nhiên! Giảm 50% giá phòng! Tháng sau được nghỉ liền 5 ngày, chúng ta cùng đi nhé?
Tiểu Cảnh Nè: Không hứng thú.
Lục Văn Hạo không gõ chữ lải nhải nhiều với cậu mà trực tiếp gọi WeChat sang, vừa nói tình vừa nói lý, đầu tiên bảo rằng học đại học có bốn năm thôi, không đi chơi chung sau này sẽ hết cơ hội mất; còn nói bố mẹ Cao Tự Tường đi công tác rồi, đợt nghỉ dài ngày ở nhà không ai lo, đáng thương chết mất, buộc Cảnh Hoan phải đi cùng họ.
Cảnh Hoan nghe đau cả đầu, nghĩ bụng cũng vài ngày nghỉ, không về nhà cũng chẳng sao, thế là mềm lòng: “… Thôi được, đi mấy ngày?”
“Ok!” Sợ cậu hối hận, Lục Văn Hạo lập tức đặt phòng ngay trên trang khách sạn: “Đi ba ngày nhé. Chúng ta đặt phòng đôi rồi ba người ở chung?”
Cảnh Hoan từ chối: “Mình tôi một phòng, đặt giúp tôi phòng giường lớn.”
Cậu không thích ngủ chen với người khác, vả lại… cậu phải mang máy tính theo, lúc chơi game không tiện có người bên cạnh.
Chuyện được quyết định thế đấy, không bao lâu sau khi cúp máy, Lục Văn Hạo đã gửi tin nhắn xác nhận đặt phòng khách sạn.
Chỉ là một chuyến du lịch nhiệt huyết nhất thời, Cảnh Hoan nhìn lướt qua tin nhắn rồi tắt máy ngủ.
Hôm sau, Cảnh Hoan không có tiết, cậu bèn úp bát mì giải quyết qua loa bữa sáng, sau đó ngồi vào trước máy tính.
Vừa lên game đã nhận được tin nhắn bạn bè.
[Bạn bè] Thu Phong: Lên YY bang, 8372xxxx.
Tuy trong game có tích hợp trao đổi giọng nói, nhưng người chơi vẫn thích dùng phần mềm trò chuyện khác tên YY. Dù sao thì trong YY được chỉnh giọng, được tạo phòng khác, còn được mở beat nữa, tiện hơn game về mọi phương diện luôn.
Cảnh Hoan mất vài phút để tải YY, nhập tài khoản mật khẩu vào kênh.
Bấy giờ kênh YY có những 122 người.
Cảnh Hoan sững sờ, đúng là bang lớn, mới sáng đã có nhiều người thế rồi.
“Hôm nay Thu Phong đổi sang thuộc tính sức chịu đựng đi, bản đồ chiến đấu cường độ cao như vậy không to, cậu thêm tốc độ di chuyển làm gì.” Là acc của một người tên “Tiếu” nói, ngữ điệu lạnh nhạt, hình như đang bàn chuyện đánh phó bản: “Cục cưng, em đăng nhập rồi à?”
Acc màu tím tên “Tương Tư” mở mic: “Vào rồi, em buồn ngủ quá… ID21934 trong YY là ai đây? Acc mới cấp 0?”
Cảnh Hoan nhận ra hai người này qua ID.
… Đúng là hai cô gái thật.
Sau khi xác nhận phần mềm biến giọng cũng hiệu quả trên YY, bấy giờ cậu mới dè dặt mở mic: “Mọi người nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Thu Phong nói: “Tiểu Cảnh?”
“Là tôi.” Cảnh Hoan đổi tên mình thành “Tiểu Điềm Cảnh”.
Tương Tư Không Màng di chuột phát áo vàng của kênh cho cậu: “Chào buổi sáng, người trong đội cậu đến chưa?”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hoan nói chuyện với Tương Tư Không Màng một cách bình tĩnh như thế, thậm chí cậu còn không quen lắm: “Ăn Ăn đến rồi, tôi gọi cô ấy sang, những người khác sẽ đến ngay.”
Xuân Tiếu đáp ừ: “Đã chia đội xong, còn hai tiếng nữa bắt đầu mở phó bản, có thắc mắc gì nói ngay bây giờ.”
Cảnh Hoan không định tham gia cuộc trò chuyện của họ, cậu mở khu giao dịch, định xem thử
có trang bị tốt giá rẻ nào để cậu tranh thủ ‘hốt’ không.
Mọi người trong YY đang tán dốc, chẳng biết ai khởi đầu, thế là nhắc đến chủ đề ca hát.
“Tương Tư hát hay lắm, JohnJae cũng vậy, còn Tiên Tiên nữa… ôi, lâu rồi trong bang không có hoạt động nhỉ?”
“Đúng đó, tôi nhớ hoạt động ca hát lần trước, YY chúng ta có hơn mười nghìn người luôn!”
“Chứ sao, danh tiếng của bang ta rành rành ra đó, hát cũng hay quá trời.”
“Nhắc đến chuyện này…” Thu Phong khựng lại: “Dạo này bang chúng ta có thêm vài cô gái mới, cũng nên thể hiện tài nghệ nhỉ? Tiểu Cảnh?”
Cảnh Hoan đột nhiên bị gọi tên, cậu sửng sốt: “Chuyện gì?”
“Giờ phó bản chưa mở, hay em hát một bài cho bọn anh nghe nhé?” Thu Phong nói: “Giọng của em hay vậy, chắc hát không tệ chút nào.”
Cảnh Hoan: “Tôi… tôi không biết hát.”
“Sao thế được, chắc chắn em biết hát, đừng mắc cỡ nữa.” Thu Phong cười nói: “Chỗ anh còn nhiều quà YY nè, em hát vài câu thôi, anh tặng hết cho em.”
Cảnh Hoan không hứng thú với quà, cậu mua phần mềm chỉnh giọng là để dụ dỗ Tâm Hướng Vãng Chi, chứ không phải ca hát tạo danh tiếng.
Cậu vừa định từ chối, Thu Phong đã chuyển sang chế độ hát Karaoke, còn đưa cậu lên mic nữa.
[Thu Phong tặng Tiểu Điềm Cảnh Hoa Tươi x99]
[Tương Tư Không Màng tặng Tiểu Điềm Cảnh Hoa Tươi x3]
[OTP JohnJae tặng Tiểu Điềm Cảnh Hoa Tươi x11]
…
Hoa Tươi bỗng chốc đầy màn hình.
Cảnh Hoan ngây người, không tiện xuống mic.
Thu Phong tưởng cô ấy mắc cỡ, bèn cười nói: “Không sao, em cứ hát đi, không ai dám chê dở đâu…”
“Đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên cắt ngang lời Thu Phong.
Bấy giờ mọi người mới phát hiện acc mặc áo trắng ở cuối phòng, tên là ID21935.
Cảnh Hoan nhận ra ngay giọng của Tâm Hướng Vãng Chi, cậu vội chào như thấy cứu tinh: “Anh ơi chào buổi sáng!”
Hướng Hoài Chi sửa tên thành “Tâm Hướng Vãng Chi”, hỏi: “Ừ, vào acc chưa?”
“Vào rồi, đang treo cạnh anh nè.”
“Vào đội.”
“Đến ngay~”
Thu Phong chợt câm nín.
Sao anh ta cảm thấy lúc trò chuyện với Tâm Hướng Vãng Chi, giọng của Tiểu Điềm Cảnh nghe nhão hơn lúc nói chuyện với mình nhiều nhỉ…
Tương Tư Không Màng cũng phát áo vàng cho acc của Hướng Hoài Chi.
“Đã mở sẵn phòng của mỗi đội rồi, ở ngay dưới kênh.” Xuân Tiếu nói: “Tên phòng là tên đội trưởng, lúc phó bản sắp mở thì nhớ vào phòng mình nói, đừng quấy rầy đội khác.”
Cô vừa dứt lời, chợt nghe Tâm Hướng Vãng Chi nói một cách điềm nhiên, rằng: “Xuống đây.”
Dứt lời, Tâm Hướng Vãng Chi nhảy vào phòng có tên mình.
Mọi người chưa kịp phản ứng, Tiểu Điềm Cảnh đã lập tức xuống mic, đi thẳng vào phòng của Tâm Hướng Vãng Chi luôn. Thời gian hai người lần lượt rời khỏi chưa đầy ba giây.
Nhìn hai acc ‘dính lẹo’ của họ, Xuân Tiếu vẫn bình tĩnh: “Thu Phong, tôi thấy cậu thôi đi.”
OTP JohnJae: “… Cộng một.”
Thiếu Niên Đuổi Gió: “Cộng hai.”
Vui Là Được: “Cộng ba.”
Đến đây thì hết, không có người thứ tư.
Vì trong lúc họ nói chuyện, có một acc áo trắng tên “Tiên Manh Manh” vào kênh.
Khoảnh khắc Tiên Manh Manh xuất hiện, mọi người đều im lặng, ngay sau đó thì kênh trò chuyện bang vỡ òa.
[Bang] OTP JohnJae:???
[Bang] Tháng Năm Như Nước: Tôi thấy hơi lúng túng.
[Bang] Yêu Là Chia Cậu Ăn: …
[Bang] Thu Phong: Tôi ngất.
“Sôi nổi thật.” Tiên Manh Manh nhìn thoáng qua đã thấy ngay hai người trong phòng nhỏ, giọng lạnh lùng đến đáng sợ: “Tương Tư, không ngờ cậu lại bỏ quyền quản lý acc YY của tôi?”
Tương Tư Không Màng: “Là cậu tự rời bang, tất nhiên chỉ thành viên bang mới có áo màu trên YY bang thôi.”
Tiên Manh Manh: “Rời bang rồi chúng ta không còn là bạn nữa phải không?”
“Khi cậu yêu cầu bọn này tiếp tục giết Tiểu Điềm Cảnh, không giết cậu sẽ rời bang, thì đã không còn là bạn nữa.” Xuân Tiếu chẳng hề nể mặt cô, dù sao ban đầu lúc Tiên Manh Manh đăng loa cũng chẳng nể nang Nhàn Nhân Các: “Cậu có chuyện gì?”
Tiên Manh Manh cười nhạo: “Không có chuyện gì không được đến à? Một nửa độ sôi nổi của kênh YY này là nhờ fan của tôi đấy, tôi đến đây treo máy không quá đáng chứ.”
Xuân Tiếu: “Tùy cậu.”
Được câu trả lời, Tiên Manh Manh không nói nữa, cứ treo trong kênh như thế.
Những thành viên khác trong bang bàng hoàng trước cảnh tượng “máu me” như thế, bấy giờ đã rút sạch trong vòng hai phút, mọi người đều về phòng YY của mình.
Tất nhiên Cảnh Hoan cũng thấy Tiên Manh Manh.
Cậu cảm thấy may mắn vì phòng YY này có khóa, áo trắng không biết mật khẩu sẽ không vào được, nếu không, nhìn dáng vẻ của Tiên Manh Manh cứ như muốn vào đây mắng cậu một trận vậy.
Vừa nghĩ đến cảnh cãi nhau bằng giọng nữ, da đầu cậu đã ngứa râm ran rồi.
Đang nghĩ ngợi thì thấy Tiên Manh Manh đột nhiên nhảy vào căn phòng phía trên phòng họ.
Hình ảnh ba acc kia giống hệt như vợ chính thức đi bắt gian đôi gian phu dâm phụ đang yêu đương vụng trộm vậy.
Cảnh Hoan chưa kịp phản ứng, tên acc YY của Tiên Manh Manh đột nhiên biến thành: Làm tuesday vui không?
“…”
Cảnh Hoan rơi vào trạng thái chết lặng, nghĩ bụng thế gian này nhiều người vui vẻ thế, sao không thể thêm tôi vào.
Những thành viên khác không theo kịp diễn biến, bấy giờ suýt thành tối cổ luôn, ai nấy đều bàn luận sôi nổi trong phòng mình.
OTP JohnJae: “Đây là lần đầu tiên tôi ở gần hiện trường 818 đến vậy đó! Kích thích quá!”
Thiếu Niên Đuổi Gió: “Có cãi nhau không nhỉ?”
Hồng Hạnh: “Không phải chứ? Phòng của Tâm Hướng Vãng Chi đang khóa mà, Tiên Manh Manh không vào được đâu.”
[Thông báo YY: “Làm tuesday vui không?” đã bị quản lý “Tiểu Điềm Cảnh” đá khỏi kênh YY.]
OTP JohnJae: “… Là một người tàn nhẫn.”
Thiếu Niên Đuổi Gió: “Ghê.”
Hồng Hạnh: “Dám đá thật luôn…”
Vài giây sau, “Làm tuesday vui không?” vào lại kênh.
[Thông báo YY: “Làm tuesday vui không?” đã bị quản lý “Tâm Hướng Vãng Chi” đá khỏi kênh YY và cấm ID này vào kênh trong 7 ngày.]
OTP JohnJae: “Đm?”
Thiếu Niên Đuổi Gió: “Đm!”
Hồng Hạnh: “Đm…”