Edit: Xíu.
"Đúng vậy, năm nay đã mười ba, sau ba tháng nữa là sẽ tròn mười bốn". Chu thị mặc dù nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ, cũng không trực tiếp hỏi, coi như tán gẫu bình thường.
Tưởng thị nói cũng đã lâu, nghĩ đã đến lúc vào việc chính:" Thời gian trồi qua thật mau, chớp mắt cái con cái đều lớn cả, nàng cũng đến tuổi làm mai rồi, Vân nhi nhà ngươi có định cho người xem tướng trước không?".
Chu thị nghĩ mình đoán thật đúng, Tưởng thị hôm nay đến là chuyện Vân nhi, trên mặt cứng lại, giọng cũng trầm đi vài phần:"Chuyện nhà ta, cha nương Xuyên Tử còn có thể không rõ ràng, Vân nhi cùng tiểu nhi tử kia hồi nhỏ rất nhiều năm, lão nhân người còn không hiểu".
"Ta hiểu, ta hiểu, ta chỉ nghĩ đến khi lúc chúng còn nhỏ, hai nhà các ngươi là nói vui đùa, cũng không cần tính, coi như lão bà ta hồ đồ đã như vậy coi như hôm nay ta chưa nói gì". Tưởng thị thấy Chu thị trực tiếp bác bỏ việc định thân này, nàng sao có thể mở miệng làm mai, còn không bằng đừng đề cập đến.
Chu thị lúc này sắc mặt hoà hoãn lại, nở nụ cười nói:" Xuyên Tử nãi nãi ngươi đừng nói như vậy, lão nhân gia ngươi ở trong thôn ai không kính trọng, lại nói người hai nhà chúng ta thân như một nhà, còn có gì không thể nói".
Tưởng là thị liên tục gật đầu, bọn họ ở cùng trong thôn, nàng cũng sống đến từng này tuổi, hơn nữa cha nương Xuyên Tử cùng hậu bối Chương gia cũng thân thiết, cho nên mới có người tới cửa cầu nàng đi tới hỏi cầu định thân cửa hôn sự này, thật sự là chịu người nhờ vả, không thể không nói, hơi chần chừ một lát rồi nói:" nhà Hữu Khánh đã nói như vậy, ta đây vác mặt già nua này tới, ta lần này đến là có người nhờ vả, đến cầu thân Vân nhi nhà các người".
Mấy ngày nay, lời đồn đại trong thôn về Vân nhi rất nhiều, làm sao có người đáng tin đến cầu thân? Chu thị địch thực không mấy vui, nhưng cũng không bác bỏ mặt mũi của lão nhân gia, chỉ có thể hỏi:" Lão nhân gia người lần này thay nhà ai tới cửa cầu thân vậy".
"Khụ khụ, khụ khụ". Tưởng thị có phần mất tự nhiên nói:" Lần này đến là vì nhà Thường Thiết Mộc đến cầu thân Vân nhi cho con trai lớn Thường Mãn".
Chu thị còn chưa nghe xong lời này, mặt có chút biến sắc, còn chưa chờ nàng phản bác, Chương Liên Căn vừa đặt bát đũa ăn cháo ngô xong, ngồi ở mép cửa nhà chính bên sọt trúc, đứng lên há miệng liền nói:" Nếu không phải tên tiểu tử kia, trong thôn sao có thể truyền ra lời đồn đại như thế được, Vân nhi nhà chúng ta cũng bị bệnh nặng, đem người ép buộc như vậy, còn dám đến cầu thân, ta đi tìm nhà Thường Thiết Mộc, chúng ta cùng nhà hắn không thân, nương bọn nhỏ đi gọi bọn Đại Khánh đến hỗ trợ".
Cha chồng nhà mình tính khí nóng như lửa,, Chu thị rõ ràng trong lòng, mặc dù cái này vì bọn nhỏ, nhưng không thể không ngăn lại. Nên Chu thị đi lên lôi kéo Chương Liên Căn lại, vội vàng đem điểm lợi hại trong đó nói ra:" Cha, người nói như vậy, chuyện cầu thân còn chưa nói ra, đến lúc đó nhiều người lắm miệng đồn đại, cuối cùng người chịu thiệt không phải là Vân nhi nhà chúng ta sao".
Chương Liên Căn khí thế vội vàng xao động, đầu óc cũng không hồ đồ, Chu thị nói như vậy, lão nhân liền nhịn xuống, hồng hộc thở phì phò, quay đầu xem Chương Vân ngồi phía sau cửa, trường hợp xấu hổ này, Chương Vân cũng không ở lại, thấy mọi người nhìn nàng, liền đứng dậy chạy vào phòng.
Chu thị cũng lo lắng khuê nữ, nhưng trước mắt nàng chỉ có thể ở một bên, vội trấn an nói:" Cha, bọn họ thế nào ép buộc, chúng ta không đồng ý, lời đồn sớm đi rồi dừng lại, nếu chúng ta cùng bọn họ náo lên thì ngược lại càng phiền toái hơn, người biết cũng nhiều hơn, khi đó Vân nhi chúng ta thật sự không dậy nổi".
Chu thị kiềm chế cơn tức giận, chậm rãi phân tích lợi hại cho Chương Liên Căn nghe, thấy cha chồng không còn la hét muốn đánh tới cửa, liền đỡ người ngồi xuống, tiếp tục nói:" Được rồi, cha người hạ hỏa đi hôm nay không phải bà mối tới cầu thân, cũng chỉ là lời nói thăm dò, chỉ cần người trong nhà không nói, người một nhà Xuyên Tử cũng không nói, người ngoài không biết, chúng ta coi như không có việc này, đừng để ý tới không phải sao,Xuyên Tử nãi nãi người nói đúng không".
"Đúng, đúng không chính thức cầu hôn, các ngươi không vừa ý muốn, coi như không có sự việc này, nhà Hữu Khánh, cha Hữu Khánh các người yên tâm, lão bà ta sẽ không đi nói lung tung ra bên ngoài, nhà chúng ta cũng nói rõ ra rồi, chuyện này đến đây thôi, ai cũng không được nhắc lại".
Tưởng thị liền nhanh phụ hoạ, trong người thật sự bất an chuyện này, nếu không phải nhà Thường Thiết Mộc là con cháu xa với bà, rồi Thường Mãn quỳ xuống cầu xin thì nàng tuyệt đối không đi chuyến này.
"Cha người xem, Xuyên Tử nãi nãi đã nói như vây, người yên tâm đi nhé". Chu thị lại khuyên vài câu liền cười nói:" Không có việc gì, chúng ta đừng nhắc lại nựa, nói chuyện khác đi ".
Tưởng thị chờ tình hình đi xuống, rồi trò chuyện vài câu, liền tìm cớ rời đi, Chu thị tiễn Xuyên Tử nãi nãi ra ngoài, sau đó mới rảnh rỗi đi vào phòng Chương Vân.
Vừa tiến vào thì thấy con gái đang nằm trên giường liền sững sờ, cho rằng nàng lại đau lòng, vội bước nhanh lại ngồi xuống mép kháng, ôn nhu an ủi:" Vân nhi không có việc gì, Xuyên Tử nãi nãi nói việc này dừng tại đây, nhà Xuyên Tử bọn họ cũng không nói ra ngoài, nên chuyện sẽ không truyền ra ngoài, con yên tâm dưỡng bệnh, đừng miên man suy nghĩ, tâm tư để ý lời nói, làm sao thân mình mới tốt được".
Chương Vân chống người ngồi dậy, nghe Chu thị an ủi xong, biết nương lo lắng, vừa rồi nàng sững sờ suy nghĩ chuyện đồ ăn, chẳng phải khổ sở thương tâm, nàng cũng không phải nguyên chủ Chương Vân, vì lời đồn đại mà buồn sinh bệnh, tâm tư nàng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kia."Nương con không sao, kỳ thực mọi người cũng đừng oán giận Thường Mãn, việc này có thể nói là ngoài ý muốn, cũng không thể hoàn toàn trách hắn".
Thấy Chương Vân sắc mặt bình thường,Chụ thị cũng yên tâm, có thể nói lời nàng không thích nghe:" Sao không trách hắn, nếu không phải hắn lừa con tới Thanh Truân Lĩnh, con sao có thể bị dầm mưa lạnh, cũng không bị trận bệnh nặng này".
Thấy Chu thị một mặt khó chịu, Chương Vân cũng không khuyên tiếp nữa, nói như thế nào chuyện này cũng gián tiếp hại nữ nhi nhà người ta mất đi, bọn họ muốn trách giận cũng phải thôi, bất quá nàng lại nghĩ tới việc này chỉ có thể