Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

Tại Sao Chúng Ta Không Hòa Giải


trước sau


Đường trở về hoàng cung có chút gập ghềnh, xe ngựa di chuyển chậm chạp, trên con đường cũng không có nhiều người đi lại.

Lãnh Băng Cơ đang ngồi trên xe, Mộ Dung Phong vẫn đang cưỡi ngựa, khi đi ngang qua chiếc xe, Lãnh Bằng Cơ kéo rèm xe lên, nghiêng người ra, dựa vào cửa sổ xe, nhìn Mộ Dung Phong trên ngựa.

Trời đã gần chạng vạng tối, ánh mặt trời trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng chiếu trên người Mộ Dung Phong, khuôn mặt tuấn tú trở nên mềm mại hơn.

“Này, Dung Phong, sư huynh ta đã nói gì với chàng khi ta đi pha trà?” Mộ Dung Phong lưng thẳng đứng, vững vàng cười trên lưng ngựa.

Nghe câu hỏi của nàng, hắn ta cũng không thèm nhìn nàng: “Nàng đang nói chuyện với ai vậy?”
“Chàng đó!”
“Bồn vương không phải tên này” Lăng Băng Cơ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Phong vương gia tôn quý” Mộ Dung Phong đối với cái tên này vẫn không hài lòng, nhất thời không biết hắn đang muốn nghe Lăng băng Cơ gọi hắn như thế nào..

“Sư huynh nàng nói nàng lúc nhỏ ba bốn tuổi đều đái dầm, nàng rất ngốc.

Nhắc nhở ta phải để ý, chăm sóc cho nàng”.

“Phì” Lăng Băng Cơ nói: “Vớ vẩn, chàng mới là người đái dầm”
“Nàng không ngủ cùng giường với bổn vương, làm sao biết được?” Mộ Dung Phong quay mặt lại, hẹp hòi nhìn nàng ta.


Mặt Lăng Băng Cơ đột nhiên đỏ bừng, từ mả đến tận mang tai.

Nàng đang nghiêng người, Mộ Dung Phong nhìn thấy dưới ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, hai má ửng hồng như mây hoàng hôn, dái tai xinh xắn trong sáng bỗng chốc biến hồng như son, để lộ ánh sáng tựa như ngọc tủy được được điêu khắc tỉ mỉ.

Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn ta như chết lặng, một cảm giác gọi là rung động trong lòng và lan nhanh.

Lãnh Băng Cơ tức giận hất tung tấm rèm, sau đó rụt đầu lại: “Đúng là người xấu không thể nói ra được lời nào tốt đẹp”
Sau đó Mộ Dung Phong mới nhếch mép, không giấu được nụ cười: “Bổn vương quên rồi, người hiện tại quả thực đang ngủ trên giường của bản vương này.”
Lãnh Băng Cơ khẽ khịt mũi, nhàn nhạt nói: “Ta biết, hai người cố ý đuổi ta ra ngoài, hẳn là chả có chuyện gì tốt đẹp.”
“Bổn vương đây giúp cho sự huynh của nàng chỉ cần yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, còn lại mọi việc lại giao cho vị vương gia này.

Đây có phải là chuyện tốt không?” Điều này có nghĩa là Mộ Dung Phong thực sự đồng ý.

Lãnh Băng Cơ lại mở rèm, ngồi bên cửa xe, chống cằm lên mu bàn tay, lông mi dày và cong, khẽ rung rung.

“Còn nói phải giữ bí mật, không ai được phép nói ra” Mộ Dung Phong đã mơ hồ đoán được tình huống của hai huynh đệ Tượng phủ nhất định có chuyện không thể nói ra: “Sư huynh nàng còn nói tự: Vân Giản”.

Lãnh Băng Cơ nhìn về phía xa một cách nhàn nhã và vui vẻ, ánh mắt nàng đầy mong đợi: “Sự huynh ta sức khỏe không tốt, đã lâu rồi không động đến sách.

Ta không biết sư huynh có đạt được điều mình muốn không”
Mộ Dung Phong nhớ tới chiếc dùi đặt cạnh gối, tự tin nói: “Bổn vương rất có mắt nhìn người.” Lãnh Bằng Cơ khinh bỉ liếc nhìn hắn ta, nghĩ đến ánh mắt rác rưởi của hắn, nhẹ phun ra hai chữ: “Chưa chắc”
Mộ Dung Phong sau khi nghe rõ, hắn mím môi: “Hai lần trước ta hiểu lầm nàng, lần này tính là bồi thường.

Ta và nàng hòa nhau, không tính chuyện cũ nữa”
Lãnh Băng Cơ lúc mắc sai lầm, nhưng hắn ta lại vội vàng muốn bù đắp.

Có thể, đây là điều người ta thường nói về việc cưng chiều, chỉ cần có nam nhân che chở, muốn làm gì cũng được, dù sao cũng có người đứng sau giúp thu dọn đống hỗn độn đó.

Một nữ nhi biết nũng nịu thật sướng, đây là điều mà nàng ấy rất ngưỡng mộ và cũng không thể nào mà có được.

Mộ Dung phong là một phu quân tốt, nhưng thật đáng tiếc khi chàng ấy không thuộc về mình.

Lăng Băng Cơ chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên nhìn Mộ Dung Phong: “Tại sao chúng ta không hòa giải?” Mộ Dung Phong quay mặt lại, chỉ là nhìn vào mắt nàng đầy mong đợi: “Hòa giải?”.


“Đúng vậy, trong tương lại sự huynh của ta sẽ là cánh tay phải đắc lực của Phong vương điện hạ.

Chúng ta cứ như lửa với nước, sao có

thể được chứ? Chàng hận ta.

Suy cho cùng, chẳng qua là vì ta chiếm vị trí của Lăng Bằng Nguyệt.

Tương lai ta còn có một người sư huynh để nương tựa, sớm muộn gì ta cũng rời khỏi Phong vương điện hạ, không thể nào ta ghen với Lăng Bằng Nguyệt của chàng hay làm gì tổn thương đến nàng ta.

Chúng ta không có xung đột lợi ích cơ bản nên hãy hòa giải, dù có coi nhau như người dưng, nước sông không phạm nước giếng.

Tại sao chúng ta phải làm tổn thương nhau?”
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn đi: “Đừng quên, là nàng thực xin lỗi ta trước.” Khụ khụ, câu nói này, Lãnh Bằng Cơ thật sự là muốn khóc không ra nước mắt, hắn ta nghĩ xem nàng đang nghĩ gì không? Nàng có một bắp cải tốt bị một con lợn rừng chiếm mất không biết nó đến từ đâu.

Nàng là người chịu thiệt nhất.

Tuy nhiên, theo quan điểm của người xưa, việc tự mình cắm sừng hoàng gia quả thật là một tội ác tày trời, Mộ Dung Phong đã buông tha cho bản thân, là một người khá trung thành.

Quên đi, chỉ cần cúi đầu chịu thua một lần.

Nàng nhếch miệng: “Vừa nãy chỉ nói không nên lật lại những chuyện cũ.

Nếu như chàng đến gặp ta với tấm lòng bình thường và coi ta như người qua đường, chàng sẽ không cảm thấy ta có lỗi với chàng.” Mộ Dung Phong khẽ ậm ừ: “Thật hợp lý, lần đầu tiên ta thấy nàng đã làm chuyện xấu.”
“Ta hôm nay tâm tình rất tốt, sẽ không cùng nàng tranh cãi, nàng nói cái gì cũng đều đúng”
“Chỉ cần nàng không làm cho Băng Nguyệt khó xử, bổn vương nhất định sẽ không làm cho nàng khó xử” Lãnh Băng Cơ lại tức giận một hồi, nàng cảm thấy chính mình và Mộ Dung Phong nói chuyện ôn hòa cũng không dễ dàng, vừa mở miệng đã muốn phát hỏa.


Do nàng bắt nạt nàng ta ư? Có phải nàng rảnh rỗi đến gây sự với Bằng Nguyệt ư?
“Vậy làm phiền bổn vương nói lại với Lăng Bằng Nguyệt, toàn bộ vương phủ có thể làm bất cứ điều gì mà nàng ấy muốn làm, nhưng chỉ cần ta vẫn còn ở trong vương phủ này, Chiêu Thiên Khuyết là địa bàn của ta, nước sông không phạm nước giếng, đừng có chạy đến chỗ Chiêu Thiên Khuyết gây sự với ta.

Sống buông thả như ngày hôm nay đã là giới hạn của ta, lần sau sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.”
Với một tiếng “phịch”, rèm xe lại bị kéo xuống.

Mộ Dung Phong cũng khẽ khịt mũi, có chút thống khổ: “Chiêu Thiên Khuyết thuộc về bổn vương” Trong xe ngựa không có một tiếng động, Mộ Dung Phong trầm mặc chốc lát, mới lớn tiếng hỏi: “Sư huynh của nàng nói, nàng không biết chữa bệnh, còn không biết sắc thuốc” Lăng Băng Cơ hít một hơi thật sâu và không nói gì.

Đường đi hơi gập ghềnh, lại thêm phản ứng chết tiệt mang thai, nước axit cứ thế trào lên.

Nàng nghiến răng thật mạnh để ngăn mình nôn ra.

“Câu hỏi này có quan trọng không?”
“Rất quan trọng!” Mộ Dung phong chắc chắn, nghĩ đến sự nghi ngờ lần trước ở trà thất của hắn ta, hắn ta thậm chí còn cảm thấy lo lắng muốn biết câu trả lời.

Nếu nó thực sự như những gì Lăng Thanh Hạc nói, nàng đã hiểu sai về linh khí mà nàng đột nhiên sở hữu không thể giải thích được sau khi nàng sống sót sau thảm họa và chuyện hợp hoàn hương mà bản thân luôn canh cánh trong lòng.

Hợp hoàn hương trong đêm mưa đó chẳng lẽ từ nguồn nào khác?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện