Editor: ÓcCá
Ôn Huyền dơ tay nắm lấy mái tóc lộn xộn của mình, ước chừng sửng sốt một hồi lâu.
Sau đó nắm chặt điện thoại, hai tay vòng ngực, im lặng rơi vào trầm tư: "..."
Anh ta, rốt cuộc nhìn thấy hay không nhìn thấy...?
Còn có lúc anh xử lý vết thương cho mình, chẳng lẽ thật sự đã nhắm mắt lại?
Nếu như anh đã thấy hết của cô, thì không nên có thái độ hiện tại không phải sao...
Lúc đối mặt với mình anh ta vẫn cứ lạnh lùng, nghiêm trang đàng hoàng, giống như sức quyến rũ của cô trước mặt người đàn ông này hoàn toàn biến mất.
Sao lại có thể như thế?!
Trên thế giới này còn có người đàn ông nào sau khi nhìn thấy ảnh chụp như vậy của cô mà không rục rà rục rịch, tâm viên ý mã?
Ôn Huyền suy nghĩ một hồi, âm thầm cắn môi, lấy điện thoại di động ra tìm một người.
Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông nhất, cô muốn hỏi tên Hoắc Khải xem đàn ông suy nghĩ thế nào.
Vừa mở ra Wechat, vô số tin nhắn của người đại diện và bọn người Hoắc Khải đập vào mi mắt.
Cô lập tức nhíu mày, vừa nhìn nhiều tin nhắn như vậy đúng là thật phiền mà, lúc này liền cảm thấy nơi này cực tốt, chung quanh đều trống không, khiến lòng người yên tĩnh.
Chỉ là trước mắt.
Cô mở ra khung chat tin nhắn với Hoắc Khải.
Sau khi ấn mở, thấy hắn gửi hơn hai mươi cái tin nhắn.
[họ Ôn, em cố ý trốn tránh bản thiếu gia đúng không!!]
...
[ Huyền Huyền của anh? Em tức giận à? Sao lại hoàn toàn không để ý tới người ta vậy?]
...
Một cái tiếp một cái, cuối cùng hắn dứt khoát gửi tới một câu:
[... Còn sống không?]
Ôn Huyền nhìn thấy tin nhắn cuối cùng đúng là bị chọc tức mà cười.
Nói thật, hiện tại cô còn tức giận với Hoắc Khải, nếu không phải do hắn ảnh hưởng tới việc lái xe của mình, cô sẽ không rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế.
Chỉ là tạm thời không thể so đo, hiện tại cô có vấn đề muốn hỏi hắn.
Thế là, cô trực tiếp gửi một icon vẻ mặt nhu thuận tới.
Hoắc Nhị lập tức trả lời: [Bà mẹ nó, em không sao chứ, ai cũng không liên lạc được, em hù chết bản thiếu gia rồi!]
Ôn Huyền lại gửi một icon hiền lành, ghi: [Anh ~ người ta có một chuyện muốn hỏi.]
Hoắc Nhị trầm mặc: [... Nói đi, là cái gì khiến em đột nhiên khùng như vậy?]
Khóe mắt Ôn Huyền hơi hơi co rút, cũng không giả bộ nữa: [Biến, tôi chính là muốn hỏi anh, trên thế giới này sẽ có đàn ông không động lòng với tôi sao?]
Cô giống như một Vương Hậu ác độc, đang hỏi gương thần trên thế giới này