Tạm biệt Tiểu Anh
......
Hoài Phong Niên về nhà điền nguyện vọng nhưng đã bỏ lỡ một chuyện quan trọng - tiền thưởng đại học do trường trung học Đăng Long trao tặng cô đã bị Tống Huệ Hương lấy hộ. Khi Hoài Phong Niên mở miệng hỏi, Tống Huệ Hương ném muôi súp ngay trong tiệm hoành thánh: "Con tưởng mẹ thèm mấy đồng ấy của con à? Mẹ lấy vì sợ con tiêu sài hoang phí!"
Nếu còn dám nói thêm một lời, Tống Huệ Hương sẽ nói ngày mai mẹ trả tiền lại, con cũng đừng cần người mẹ và cái nhà này nữa.
Thực ra Hoài Phong Niên đang nghĩ sẽ lấy tiền thưởng để mua bảo hiểm xã hội cho Tống Huệ Hương, nhưng cô cảm thấy có khác biệt giữa chủ động làm và bị buộc phải đồng ý. Cô ở lại quán hoành thánh vài ngày, đi thăm Túc Hải rồi lại trở về con đường làm công. Ngày hôm đó trước khi đi, nhóc Túc Hải ra vẻ người lớn hỏi: "Hoại Phong Niên, nghỉ hè chị không đi chơi, chẳng lẽ chị đi hẹn hò yêu đương?"
Sau đó Túc Hải đếm các anh các chị lớn xung quanh mà cô biết: "Nói là đi làm việc, nhưng không phải lúc nào chị cũng đi cùng các bạn trai bạn gái sao?"
"Vậy nhóc nghĩ chị Du Nhậm có hẹn hò không?" Hoài Phong Niên nghĩ cô "bé" cao vọt lên 1m65 này thật vui tính.
"Không, chị Du Nhậm là tiên nữ." Túc Hải nhìn Viên Liễu: "Nhỉ?"
Viên Liễu đang làm bài tập lớp 5 tiểu học nhíu đôi lông mày nhỏ: "Chị Du Nhậm sẽ không hẹn hò đâu, chị ấy có chí hướng rất lớn."
"Nếu hẹn hò thật thì sao?" Hoài Phong Niên quay đầu lại trêu Viên Liễu, khuôn mặt tròn của cô bé ngắn tũn lại như có thể khóc bất cứ lúc nào: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?" Không phải chứ? Thảo nào chị Du Nhậm được nghỉ hè cũng không ở lại Bách Châu. Cuối cùng, Viên Liễu được Hoài Phong Niên dỗ nín bằng câu nói: "Chị ấy đang huấn luyện quân sự."
Hiện tại Hoài Phong Niên không cần hơn 2.000 tệ một tháng đó, chỉ là ở nhà rất buồn bực: nếu không bị Hoài Tương Long quấy rầy thì cũng Tống Huệ Hương càm ràm. Mặc dù điều kiện ăn ở trong xưởng may đó rất bình thường, nhưng ở đó có chị Tiểu Anh.
Từ khi trở về nhà, ngày nào Hoài Phong Niên cũng nghĩ về Tiểu Anh. Không như những nhớ nhung chủ động về Du Nhậm khi còn trong trường học lại, Tiểu Anh luôn bất chợt len lỏi vào tâm trí cô. Khi đi ngang qua một tiệm mát xa ở làng trong thôn, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi hút thuốc trên ghế sofa đặt ngoài cửa, Phong Niên sẽ nghĩ đến móng tay đỏ kẹp điếu thuốc và đôi môi mỏng biết nhả khói của Tiểu Anh. Khi gói hoành thánh, cô sẽ nghĩ đến dáng vẻ tập trung dẫm lên máy may quần áo của Tiểu Anh. Khi nhìn thấy có vị khách thêm quá nhiều dầu ớt vào bát của họ, cô sẽ nghĩ đến vẻ mặt điềm tĩnh đổ ớt lên cơm trong căn tin của Tiểu Anh...
Tiểu Anh từng một lần đỏ mắt nhìn cô, từng hai lần mời cô đi ăn McDonald, tối hôm đó họ bước gần nhau trên đường trở về công xưởng sau bữa khuya, cô vô tình cọ xát cánh tay của mình với Tiểu Anh... Nếu một que diêm đánh tách một tiếng quẹt, nó sẽ bốc cháy, nhưng ở Hoài Phong Niên, nó đã đánh trượt nhiều ngày.
Hoài Phong Niên vẫn muốn gặp Tiểu Anh, muốn cùng chị đi chợ vải, muốn cùng chị hút thuốc và trò chuyện bên ngoài công xưởng.
Cô gái có vẻ bí ẩn này chưa bao giờ tiết lộ tên của chị, Phong Niên hỏi, họ của chị là gì? Tiểu Anh nói không quan trọng, để em biết sẽ gây phiền toái. Sau khi Phong Niên coi như không để bụng và buồn bã một lúc lâu, Tiểu Anh bí mật nói với cô khi xung quanh không còn bóng người: "Chị họ Ấn, Ấn trong dấu ấn, tên là Ấn Tú." Sau đó nhẹ nhàng cười với Tóc Xoăn, nụ cười này đã in một dấu ấn trong tâm trí Phong Niên, cô viết cái tên này lên lớp bột mì khi nhào hoành thánh. Nhưng cô vẫn thích cách gọi "chị Tiểu Anh".
Đến xưởng, Phong Niên được Tiểu Tạ chào đón, nói mùa thu có quá nhiều đơn đặt hàng quần áo, ai cũng mệt mỏi héo hon sau ba ca làm việc bận rộn. "Nốt tháng, chị không muốn làm việc ở xưởng này nữa, lương quá bèo."
Cô nói thực ra là do ông chủ công xưởng không ưa Tiểu Tạ, cô ấy bị ông chủ mời đến nói chuyện ba lần, còn tưởng người ta thích mình.
Phong Niên liếc qua giường của Tiểu Anh: "Chị Tiểu Anh đâu?"
"Trong xưởng." Tiểu Tạ nói xong, Phong Niên đặt hành lý xuống đến xưởng tìm Tiểu Anh ngay, bỗng nghe thấy Tiểu Tạ gọi với từ phía sau: "Cô ấy đã được chuyển đến xưởng ủi đồ, đừng đi nhầm đấy." Hiện tại Ấn Tú là "dầu gió" toàn năng của nhà xưởng, nếu những vị trí có yêu cầu kỹ thuật cao thiếu người, họ sẽ tìm cô ấy làm thay.
Vừa bước vào xưởng, Phong Niên đã thấy Tiểu Anh đang đứng trước bàn ủi, ủi các đường may. Chị cúi đầu, dùng tay vuốt đường may của quần, cầm bàn ủi hơi nước điện là kỹ sau đó treo lên móc áo, giơ cao chỉnh lại cho thật phẳng phiu, tất cả đều rất nhanh nhẹn, cái này nối tiếp cái kia, Tiểu Anh không hề mệt mỏi chút nào. Hiện trong xưởng rất bận, Phong Niên biết chị ấy phải đứng từ 8 giờ sáng đến 11 hoặc 12 giờ đêm, chỉ đến giờ ăn mới được nghỉ ngơi giữa buổi.
Đây là một công việc máy móc có thể khiến cơ thể và tâm trí con người hoá thành máy móc, ai nấy đều làm việc của mình trong im lặng, không ai nói chuyện hay trao đổi. Trên cổ chị Tiểu Anh là mái tóc dài đẫm mồ hôi, quần áo công nhân cũng ướt đẫm. Phong Niên đi ra ngoài mua nước ga có đá về, cầm lấy bàn ủi của Tiểu Anh nói: "Em làm thay chị."
Tóc Xoăn cũng làm việc cũng rất giỏi, tuy không tốc độ bằng thợ ủi nhưng không hề vướng chân vướng tay. Cô tranh thủ nói với Tiểu Anh đang sững sờ: "Uống chút gì mát mát, nghỉ một lúc đi."
Tiểu Anh đứng sang một bên, cầm chai nước có ga lên nhấp một ngụm, trong mắt đầy ý cười: "Em về thật rồi à?"
"Đúng vậy." Phong Niên nói, cô nhập tâm rất nhanh, cũng trở thành một công nhân im lặng bên bàn ủi. Thấy Tiểu Anh vẫn đứng đó, cô hỏi vội trong lúc cầm quần áo: "Sao chị không ngồi một lát?"
Tiểu Anh nói không được ngồi, ngồi lâu sẽ không muốn đứng. Mới nghỉ được vài phút, Tiểu Anh đặt chai nước xuống, tiếp nhận công việc từ Phong Niên: "Để chị thay."
Phong Niên đứng sang một bên không biết nên nói gì, lúc này xưởng trưởng như nhìn thấy cứu tinh: "Tiểu Hoài về rồi à? Đến ủi sao? Tháng này có thể kiếm 6.000 tệ."
"Vâng ạ." Phong Niên nói, cô nhìn thấy chị Tiểu Anh mỉm cười nhìn thoáng qua mình.
Phong Niên quay người, gãi tóc rồi bắt đầu làm việc. Khi tan làm vào lúc lúc 11 giờ 30 tối, Phong Niên đã đứng 7 tiếng, Tiểu Anh đứng 14 tiếng. Tắm xong, Phong Niên quá mệt để có thể nói nên lời, cô nằm úp xuống giường rên rỉ không biết ngại, còn Tiểu Anh nằm nghiêng người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Phong Niên muốn tìm kiếm tiếng thở của chị, tiếc là tiếng ngáy của Tiểu Tạ đã át đi những người khác.
7 giờ sáng, Phong Niên được Tiểu Anh gọi dậy trong cơn mơ màng, chị nói, có muốn cùng nhau ra ngoài ăn sáng không? Phong Niên lập tức mở mắt đứng dậy, đang ngơ ngác bê chậu rửa chạy vào phòng tắm thì đâm sầm vào cánh cửa, Tiểu Anh bật cười, kéo cô lại kiểm tra trán, nhẹ nhàng vuốt ve. Thấy Phong Niên đau đớn, Tiểu Anh dịu dàng thổi lên trán cô như một người mẹ dỗ dành đứa con bị đập đầu: "Được rồi, được rồi, không bị rách da là may. Bộ não tốt như vậy không được để đâm hỏng."
Suốt cả ngày, Phong Niên chống cái đầu đỏ au không ngừng nghĩ về câu "Được rồi, được rồi" ấy. Tốc độ cầm bàn ủi của cô dần dần chậm lại, ngẩn ngơ nhìn sườn mặt của Tiểu Anh khi treo quần áo lên.
"Nếu mệt thì hãy xin đổi công việc, sao em có thể làm hơn 10 tiếng một ngày được chứ?" Tiểu Anh khuyên Phong Niên.
"Không, không mệt." Phong Niên quay lại làm việc, Tiểu Anh lấy ra một chiếc cốc dưới bàn ủi lên đưa cho cô: "Uống một chút, nghỉ ngơi một lát rồi làm."
Đó là trà kiều mạch giải khát, hoá ra ở đó có cốc của Tiểu Anh, Phong Niên không thể nhịn cười khi nhìn thứ đồ trong tay. Cô lại lau mặt và kính, hôm nay lại cùng nhau làm việc với Tiểu Anh đến tận 11 giờ mà không nói một lời nào.
Trong lúc xếp hàng chờ tắm rửa, Tiểu Anh bất chợt hỏi Phong Niên, ra ngoài mua chút đồ uống có đá đi?
Phong Niên nhìn những đầu người xếp hàng dài trước mắt, rất tán thành ném chậu rửa đi, vắt khăn mặt lên cổ: "Coca à?"
Tiểu Anh nói bia. Chủ siêu thị nhỏ đối diện công xưởng biết công nhân có thói quen mua thuốc lá và rượu bia sau khi tăng ca nên đến một giờ đêm mới đóng cửa. Phong Niên và Tiểu Anh mỗi người cầm một chai bia lạnh, đứng trong chỗ tối tăm nơi đèn đường không chiếu sáng, Tiểu Anh uống một hơi hết nửa chai, thở dài: "Mệt quá."
Phong Niên hỏi chị bận rộn thế này đã bao lâu? Tiểu Anh nói 20 ngày. Vì tiền. Cô cũng tán thưởng liếc nhìn Phong Niên: "Em thật cừ." Thi đỗ một ngôi trường mà các bạn cùng trang lứa khó thi đỗ, chịu đựng khó khăn mà các bạn cùng trang lứa không thể chịu được.
Phong Niên cử động vai trái cứng ngắc và đau nhức của mình: "Nhưng chỉ mới