Dạy mình cách sống
......
Một ngày trước Tết Nguyên Đán, Du Hiểu Mẫn vội vàng đến Thượng Hải thăm con gái, chuyến thăm này của cô còn có một đề tài thảo luận quan trọng: Du Nhậm lên kế hoạch cho tương lai như thế nào.
"Con sắp là sinh viên năm tư, liệu con sẽ ở lại học cao học hay ra nước ngoài đổi chuyên ngành, hay thực sự thi tuyển công chức, chúng ta đều phải bàn bạc kỹ càng." Trong nhà hàng, Du Hiểu Mẫn thao thao bất tuyệt với con gái, nếu ở lại học cao học, cô đề nghị Du Nhậm nên theo con đường học thuật, sau này cũng cần cân nhắc học lên tiến sĩ, trong lời nói vẫn có ý coi thường sinh viên khoa học xã hội: "Nếu đi làm, chuyên ngành này của con mà học thạc sĩ cũng không có nhiều khác biệt."
Nếu ra nước ngoài, Du Hiểu Mẫn sẽ hỗ trợ bằng tất cả những gì có thể, đồng thời nói rất chắc chắn rằng sẽ bán nhà: "Mẹ đã hỏi trung gian và bạn bè, dù con ky cóp tiết kiệm đến mấy cũng phải chuẩn bị tinh thần chi tiêu khoảng 1.000.000 tệ trong hai năm nếu đi Mỹ. Đi Anh rẻ hơn cũng phải lên tới 300.000 - 400.000 tệ một năm."
Du Hiểu Mẫn nói tuy mẹ là một bác sĩ có tiếng ở địa phương, cũng có chức vụ hành chính nhưng gom hết số tiền mẹ tiết kiệm được bao năm qua và cả khoản hỗ trợ của ông bà vẫn không đến 500.000 tệ, đủ cho con học một năm. Về Nhậm Tụng Hồng thì con đừng nghĩ ông ta sẽ cho tiền, Liêu Hoa giữ chặt lắm.
"Mẹ cũng đã nói chuyện với Nhậm Tụng Hồng về việc nên ở lại Thượng Hải hay đi nơi khác thi tuyển công chức. Ông ấy đề nghị con nên cố gắng ở lại Thượng Hải, hoặc trở về Bách Châu trước khi ông ấy tham dự Đại hội đại biểu Nhân dân Toàn quốc hoặc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Với chuyên ngành của trường con, tiến cử nhân tài hoặc tuyển chọn công chức không phải vấn đề lớn." Du Hiểu Mẫn đã sắp xếp cho đâu vào đấy từng con đường của Du Nhậm, trong đó, con đường thứ tư là cách Du Hiểu Mẫn coi thường nhất: "Nếu con ra ngoài thể chế nhà nước, lọt vào những danh sách như big 4 hay top 500, cũng nên cân nhắc tiệc vui chóng tàn."
Việc phải bán nhà mới có thể đi du học khiến Du Nhậm nuốt xuống những lời sắp nói ra, chuyên ngành khoa xã hội của cô cũng rất khó để xin học bổng, cho dù xin được, trường cô cũng cách khá xa nơi Tề Dịch Quả làm việc. Du Nhậm cũng đang tính toán chuyện khác, cô lo lắng uống một cốc nước lớn, khiến Du Hiểu Mẫn ngơ ngác, vội vàng rót cho con gái một cốc khác.
"Lần này đến mẹ không đi gặp bà Hà nữa, bà ấy chỉ chăm chăm lo cho con gái, đến cả ông Tề cũng vứt ở nhà. Hai vợ chồng dăm bữa lại cãi nhau một trận, mẹ sợ, còn chưa lo xong cho Quả Quả, cuộc hôn nhân của bà ấy đã báo động đèn đỏ mất." Du Hiểu Mẫn thấy Du Nhậm lại một hơi nốc cạn cốc thứ hai, mồ hôi chảy đầm đìa dù đang giữa mùa đông.
"Thái Thái, con sao vậy?" Cô đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể Du Nhậm, không cảm thấy có gì bất thường mới yên tâm.
"Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện," Bàn tay dưới gầm bàn của Du Nhậm run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn qua người phục vụ đang bày món ăn, đợi người đó bước đi xa, dũng khí của cô lại thoái triều.
Chuyện gì mà căng thẳng thế? Yêu rồi hay sao? Nụ cười của Du Hiểu Mẫn có chút gượng gạo, nhưng cũng có chút mong đợi.
"Vâng." Du Nhậm nói.
"Hả?" Du Hiểu Mẫn bất ngờ: "À, đây là chuyện tốt." Tim cô đập nhanh hơn, nuốt nước bọt, cô hỏi: "Là..." không hỏi nổi là nam hay là nữ, đầu của Du Hiểu Mẫn cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Là con gái." Câu trả lời của Du Nhậm khiến Du Hiểu Mẫn yếu ớt buông tay xuống, cô nhìn xung quanh trái phải, lau mũi: "Con lại nói nhăng nói cuội." Cô nhìn Du Nhậm, muốn nhìn ra bằng chứng "nói vớ vẩn" từ trên mặt con gái mình.
Du Nhậm cố gắng kiềm chế không cho bản thân khóc, cô nhìn vào mắt Du Hiểu Mẫn nói: "Mẹ, chuyện giữa Mão Sinh và con, con biết mẹ đã lo lắng từ rất lâu, từ trước tới giờ chúng ta chưa nói chuyện trực tiếp thẳng thắn, nhưng điều đó không có nghĩa mẹ đã bỏ qua."
Nước mắt của cô gái rơi xuống khăn trải bàn: "Có một thời gian chúng ta xảy ra bất hoà, chung quy nguyên nhân vẫn là trong lòng con oán hận mẹ, trong lòng mẹ lại sợ sự thật đó, mẹ, con đã xác định xu hướng tính dục của con, con không thể thích con trai."
"Con đừng nói vớ vẩn." Du Hiểu Mẫn hoảng loạn quay đầu nhìn ra cửa sổ, nước mắt cô cũng lăn dài: "Con còn nhỏ, sao phải vội vàng thiết lập khuôn khổ cho mình làm gì?" Cô lau nước mắt, nhìn Du Nhậm: "Hồi đại học mẹ biết hai người bạn, ở trường họ... họ giống như một đôi như nam nữ yêu nhau, nhưng chẳng phải sau khi tốt nghiệp vẫn chia tay ai về nhà nấy, lấy chồng sinh con đẻ cái sao? Tại sao người ta có thể làm được?"
Du Nhậm không nói gì, Du Hiểu Mẫn cố gắng bình tĩnh lại một lát: "Ai?"
Cô hỏi lại, mang cơn phẫn nộ hung dữ: "Là ai?"
Du Nhậm biết mình đã bước sai nước mạo hiểm này, cô không nói là ai, chỉ nói là một người bạn trên mạng. Du Hiểu Mẫn trái lại còn cười: "Thái Thái, con nghĩ mẹ là kẻ ngốc thật sao? Có phải là Bạch Mão Sinh?"
Phải thì sao? Không phải thì sao? Du Nhậm vô cùng thất vọng: "Cả đời này con là con gái của mẹ, nhưng kiếp này chúng ta không bao giờ có thể tâm sự với nhau nữa. Mẹ, con đã sai ở đâu?"
"Con không sai, là mẹ sai." Du Hiểu Mẫn ném khăn ăn xuống: "Mẹ sai!" Giọng cô lớn hơn một chút, một mình rời khỏi nhà hàng.
Ý định muốn để Du Hiểu Mẫn chấp nhận mình và Tề Dịch Quả, sau đó từng bước thuyết phục bà Hà đã vấp phải bức tường trở ngại ngay từ đầu. Dũng khí trong lòng Du Nhậm lập tức biến mất, điều duy nhất khiến cô vui chính là không khai ra đó là Dịch Quả.
Cô biết Tiểu Tề vẫn luôn đợi mình đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nhưng dù có tính và thử thế nào đi nữa, câu trả lời đó vẫn chẳng thể rõ ràng.
Người chỉ chuyên tâm đọc sách của những bậc thánh hiền như Du Nhậm tưởng rằng mình không cần lo cơm ăn áo mặc, lại còn tốt số sở hữu một tình yêu đẹp, nhưng người mẹ bảo thủ và chi phí du học khó có thể gánh nổi đều không cho phép tình yêu bén rễ suôn sẻ. Du Nhậm gọi điện cho Tiểu Tề, đầu dây bên kia mãi một lúc lâu sau mới bắt máy, Tiểu Tề che điện thoại nói nhỏ ngoài ban công: "Ơi?"
Du Nhậm biết sau lưng Tiểu Tề thể nào cũng có ánh mắt cảnh giác của bà Hà, thật khó cho cô. Du Nhậm điều chỉnh lại bao lâu, Tiểu Tề đợi Du Nhậm bấy lâu, hai người đều rất lâu không lên tiếng, cuối cùng, Du Nhậm nói không có chuyện gì, chỉ là em nhớ chị thôi.
Nghe thấy giọng nói như vừa khóc của cô, nước mắt Tiểu Tề lập tức rơi xuống, cô nói chị sẽ đến ngay đây.
Cô con gái đã an phận suốt mấy tháng muốn ra ngoài ngay giữa đêm, bà Hà đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, hỏi: "Đi đâu?"
"Bệnh viện." Vốn dĩ Tiểu Tề định chặn lời của mẹ lại, nhưng ánh mắt và tứ chi bà Hà cứ như đang nhìn chằm chằm vào một tù nhân sắp làm loạn, Tiểu Tề quay đầu lại, nhìn vào mắt mẹ: "Con đi với bạn gái, mẹ hài lòng chưa? Có muốn đi cùng không?
Đóng sầm cửa lại, Tề Dịch Quả vừa xuống lầu được hai bước thì bà Hà mở cửa ra, bà há miệng, nhìn bóng lưng của con gái mình mà chợt sinh ra cảm giác mơ hồ trong lòng - như thể bà sắp mất đi đứa con gái này thật vậy. Bà Hà trừng mắt, cất cao giọng: "Tề Dịch Quả, mày đi rồi đừng hòng quay lại! Mày nói rõ cho mẹ biết!"
Tiểu Tề quay đầu nói: "Không về thì không về. Dù sao căn hộ là do bố và mẹ