Làm tình nhân đi
......
Lái xe vào thành phố, Ấn Tú hỏi Mão Sinh ngồi cạnh: "Em muốn đi đâu?"
Người ngồi trên ghế phụ vẫn giữ tư thế hơi nghiêng người về phía người lái: "Chị vừa lái qua ngã tư Khai Minh đến lần thứ ba, chị muốn đi đâu?" Cho dù là vài năm trước khi hai người sống chung, Ấn Tú vẫn luôn không nói muốn đi đâu? Muốn kiếm bao nhiêu? Muốn làm gì? Đường đi nguy hiểm thế nào?
Khúc mắc từ vài năm trước đồng thời ập lên đầu hai người, Ấn Tú không còn hỏi Mão Sinh về chuyện với hoa đán đó, Mão Sinh cũng không đề cập đến chuyện giữa Ấn Tú và anh Hạo, nhưng họ cũng không muốn tiếp tục khách sáo, khách sáo không tốt sẽ càng lúc càng xa lạ.
Lại lái thêm một vòng, Ấn Tú nói nếu không bận, hay là tìm chỗ nào đó uống trà?
Mão Sinh mím môi không nói gì, ánh mắt của Mão Sinh có độ ấm, đốt nóng nửa mặt bên phải của Ấn Tú đỏ bừng. Rõ ràng là im lặng vì đang nghĩ cách từ chối lời đề nghị, tính tình khờ khạo của Mão Sinh vẫn còn đó. Khác biệt ở chỗ Mão Sinh suy nghĩ rất nhanh: "Tìm nơi nào đó đỗ xe cũng được, chúng ta nói chuyện trong xe." Mão Sinh không nỡ từ không gian hai người chạy ra thế giới nhiều người.
Cô nhìn bàn tay Ấn Tú đặt trên vô lăng, vì gầy, cũng vì giãn tĩnh mạch, những đường mạch máu dưới làn da trắng nõn hơi nhô lên. Đưa tầm mắt hướng mắt lên trên, thấy gò má Ấn Tú gầy hơn so với vài năm trước, ánh mắt không còn lo lắng hay lấy lòng như xưa, thay vào đó là vẻ tháo vát lạnh lùng và cảm giác xa cách.
Ấn Tú hỏi nói chuyện gì? Nói chuyện Mão Sinh với Du Nhậm, hay là với ai đó mà cô không biết? Nói chuyện tại sao Mão Sinh lại hát ở đây? Hay nói những lời còn dang dở khi Mão Sinh rời khỏi nơi ở của cô vào đêm hôm đó?
Nếu không vì phải lái xe, hai tay của Ấn Tú sẽ tê dại đến tận tim, cô lái xe vào tiểu khu nơi mình ở, nhìn Mão Sinh khi đã dừng xe: "Chị nhận ra chúng ta chưa từng cãi nhau." Cô cười với chút thê lương: "Hoặc là cái gì cũng không nói, hoặc chỉ lạnh lùng gạt cho qua."
Phải, chúng ta không thể cãi nhau, Mão Sinh nói.
Ấn Tú không nói gì.
Mão Sinh biết Ấn Tú đang nghĩ cách phản bác, nói phải không? Câu hỏi tu từ này khiến bầu không khí càng thêm kỳ quặc, xen lẫn chút trách móc. Ấn Tú hỏi sao lại không phải? Bắt đầu thêm mắm thêm muối vào bầu không khí oán hờn.
Cuối cùng cũng có chuyện để nói, Mão Sinh nói Ấn Tú, em không trách chị, em tự trách bản thân em vì lúc đó không hiểu chuyện, không có năng lực kiếm tiền, để chị mệt mỏi một mình.
"Không phải." Chị chưa bao giờ trách em điều này, Ấn Tú nói.
Vậy trách cái gì? Mắt Mão Sinh vây hãm khiến Ấn Tú không thể cử động, cô chuyển tầm nhìn ra ngoài xe: "Không phải chúng ta không thể cãi nhau, mà là không thể nói chuyện ăn nhập với nhau."
Mão Sinh ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc: "Hình như có chút, em..." em có thể thẳng thắn nói chuyện về sư tỷ. Cô giải thích: "Đó không phải bạn gái của em, nói thế nào đây..." Mão Sinh để lộ sự bất thường với sư tỷ khi đang nghĩ lời. Ấn Tú nói, chị biết, không phải bạn gái, cũng không bình thường.
Cách em nhìn cô ấy trên sân khấu không chỉ là diễn kịch, trong lòng em thích cô ấy. Thôi bỏ đi, xem mấy cảnh của em chị cũng đã hoà vốn, mỗi người chúng ta đều có cuộc sống riêng, đừng tranh cãi xem trước đây chúng ta có cãi nhau hay không nữa.
Ấn Tú nói, chị đưa em về nhà?
"Không về nhà, cũng không muốn rời khỏi đây," Mão Sinh nhìn tòa chung cư bên ngoài: "Em muốn đến nhà chị uống cốc nước."
Ấn Tú nhìn Mão Sinh, vừa buồn cười vừa thấy kỳ lạ: "Được thôi."
Cô đi đằng trước, Mão Sinh đi theo dưới cầu thang. Mão Sinh đang nhìn cô, Ấn Tú có thể cảm nhận được, có lẽ ánh mắt Mão Sinh đang đáp lên mắt cá, bò lên bắp chân, bám lên mông và giờ đây đang trèo lên lưng, Ấn Tú cho biết đây nhà là thuê.
Mão Sinh không theo kịp nhịp điệu, ngẩn ngơ một lúc mới trả lời: "Ồ, em cũng thuê."
Còn một tầng nữa sẽ đến nhà, Ấn Tú hỏi em muốn uống trà không?
Ánh mắt Mão Sinh rời khỏi mái tóc của Ấn Tú, sau khi nhìn kỹ số nhà mới nói có uống, nếu có gì đó để ăn sẽ càng tốt, và nếu... Mão Sinh nói, thôi vậy, về nhà em sẽ tắm sau. Mỗi lần hát xong, cả người em lại dính nhớp nháp, ướt đẫm mồ hôi.
Ngôi nhà nhỏ của Ấn Tú được giữ gìn sạch sẽ và giản dị, Mão Sinh bước vào tìm dép, chỉ thấy một đôi dép dành cho nữ, cô thở phào nhẹ nhõm. Thấy Ấn Tú lấy một đôi dép nữ khác ra từ trong tủ giày cho mình xỏ vào. Ấn Tú nói đôi này là của Tiểu Hoài, Tiểu Hoài là bạn cùng lớp cấp ba của Du Nhậm, làm việc cho chị trong kỳ nghỉ đông và hè.
Mão Sinh đứng trước cửa nhìn chằm chằm đôi dép: "Hoài Phong Niên? Sao hai người lại quen nhau?"
Chị và em ấy từng làm việc trong cùng một nhà máy. Ấn Tú nói em ngồi đi, chị đun nước. Nhưng Mão Sinh bước đi trong phòng khách, cuối cùng đi vào bếp nhìn Ấn Tú bận rộn: "Sao Tiểu Hoài làm việc lại sống cùng chị ở đây?"
Ấn Tú cười, không ở đây thì ở đâu? Ở đây có hai phòng.
Ấm đun nước chạy điện phát ra tiếng động, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên, Ấn Tú thả lá trà vào cho Mão Sinh: "Em nghỉ ở Nhà hát Lũng Tây rồi à?"
Nghỉ rồi. Mão Sinh gật đầu, lúc trước họ nói phải cải cách thể chế doanh nghiệp, sẽ phát lương chậm, vả lại em cũng không được hát, thế là đi cậy nhờ sư tỷ.
Bỏ lá trà vào, Ấn Tú không còn việc gì làm nữa, cô quay người dựa vào bồn rửa nhìn Mão Sinh, Mão Sinh cười lộ răng, nụ cười nhanh chóng trở nên thân thiết, cô nhớ lại hồi hai người còn sống chung, Ấn Tú cũng dựa vào bếp nhìn mình như thế này.
Càng cười, càng cảm thấy xót xa, trong lòng người trước mặt, không biết cái gì mới quan trọng hơn, là kiếm tiền, hay tìm một người đàn ông có thể dựa vào, Bạch Mão Sinh có thể xếp thứ ba, có thể không?
Nước sôi rồi, Ấn Tú pha trà cho Mão Sinh, đặt lên khay vững vàng mang lên bàn trà trong phòng khách. Mão Sinh ngồi xuống, Ấn Tú ngồi cách Mão Sinh bằng khoảng cách của một người. Khi hơi nóng bốc lên, Ấn Tú hỏi em đang đói đúng không? Chị sẽ hâm nóng chút gì đó cho em ăn. Tối qua chị làm xương sườn, lấy ra một nửa và xào thêm ít rau, được không?
Ấn Tú cởi chiếc áo khoác mỏng đi đến giá treo quần áo trong phòng khách, Mão Sinh cầm lấy chiếc áo trong tay Ấn Tú, treo lên giá một cách rất tự nhiên, sau đó đi theo Ấn Tú vào bếp, Ấn Tú nói em đợi một lát.
"Em đến không phải để đợi chị nấu ăn." Mão Sinh nói, em nghĩ đi nghĩ lại, có phải gần chị đã xem bảy màn kịch của em không? Màn đầu tiên là màn nào?
Ấn Tú nói là "Chuồn Chuồn Ngọc", nghe một đoạn ngắn, vì có việc nên phải đi.
Mão Sinh ngộ ra: "Thảo nào màn đó em hát sót lời." Cô tiến lên một bước, Ấn Tú lùi lại một bước. Mão Sinh nói để em rửa rau, cô xắn tay áo lên muốn làm, bị Ấn Tú nhẹ nhàng đẩy ra ngoài gian phòng: "Trong căn nhà này, phòng bếp đầy khói, khí thải không tốt, em đứng xa một chút."
Mão Sinh nắm cổ tay Ấn Tú, Ấn Tú dù muốn cũng không thể rút về, Mão Sinh nói, chúng ta có vấn đề đúng không? Cô nhìn Ấn Tú cúi đầu: "Có chuyện gì cứ nói đi, chị đừng trốn em."
"Chị không trốn, em tự nói em đói." Ấn Tú ngước mắt nhìn Mão Sinh: "Chị vẫn không nói được." Khoé mắt buồn bã của cô nhăn lại: "Chị thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu? Em nói chúng ta không cãi nhau, cũng không nói chuyện? Vậy tại sao chúng ta còn yêu nhau hơn hai năm?"
"Chị chê rằng lâu quá sao?" Mão Sinh tức đến nỗi bật cười: "Ấn Tú, trong lòng em có chị, từ trước tới giờ vẫn luôn có, lúc đuổi kịp xe chị em còn không dám tin, lúc trái tim chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực em tự nhủ với bản thân đây là sự thật, em muốn ổn định lại.
Ổn định thế nào? Ấn Tú nói em không ổn định được, em dễ rung động, ai muốn kéo em đều chẳng cần dây thừng, chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Mão Sinh im lặng, như thế chính là đồng tình. Trái tim Ấn Tú nhói đau: "Ăn xong chị sẽ đưa em về."
Sau khi trở về nhà, Phượng Tường phơi trang phục ngoài ban công, khắp căn phòng nghi ngút mùi mì ăn liền, thịt bò om kèm với một túi rau cải muối ớt, Mão Sinh không ở nhà, hôm đó chỉ ăn cho qua bữa. Trong đầu đang nghĩ đến vài vở kịch lớn, Phượng Tường mở vung húp mì, đoán chắc Mão Sinh đang khóc lóc với bạn gái cũ.
Khóc xong là lúc thân mật. Phượng Tường lại sì sụp một miếng to, vừa nhai vừa nghĩ chắc là đã lên cùng một cái giường.
Cô gái đó trông không tệ: Từng trải, mặt mũi thanh tú, trông cũng giỏi giang, lại còn đuổi theo Mão Sinh để đưa lì xì. Có thể nói là si tình không đổi, có thể coi là có tình có nghĩa. Mão Sinh thật may mắn.
Nhãi ranh xinh đẹp, Phượng Tường chửi thầm. Bưng bát lên húp nước mì, ợ lên, bỗng có tiếng khóa cửa truyền đến, Mão Sinh mở cửa với vẻ mặt não nề và đáng ghét, may mà không khóc.
Vừa vào nhà, Mão Sinh đã nằm xuống sofa chiếm vị trí của Phượng Tường, sau một lúc im lặng, cô nói sư tỷ, em đói.
Được yêu đương là giỏi lắm hả? Phượng Tường chửi thầm, trông bộ dạng như vẫn chưa ra ngô ra khoai, vừa về đã nói không nấu cơm nữa, chỉ vào mình mà kêu đói.
Phượng Tường úp thêm một gói mì bưng lên cho Mão Sinh, còn mình kéo ghế gấp đến ngồi cắn hạt dưa cạnh sofa, sự thăm dò tò mò trong mắt cô khiến Mão Sinh xua tay: "Chưa quay lại."
Phượng Tường thong dong ném vỏ hạt dưa: "Chia tay bao lâu rồi?" Chia tay đã mấy năm, vừa gặp lại một lần đã muốn quay lại? Chị đánh giá nhóc quá cao, thậm chí còn nghĩ... thôi bỏ đi, tại sao không quay lại? Trông cô bé có vẻ khá tốt tính mà.
Nói chuyện không ăn nhập với nhau, chị ấy nói thế. Mão Sinh ăn từng miếng mì nhỏ mà không phát ra âm thanh. Phượng Tường từng nói, Triệu Lan không phải tiểu thư nhưng lại mắc bệnh tiểu thư, trông cô ấy nuôi nhóc thành thế nào kìa, ăn mì mà không phát ra tiếng.
"Không thể nói chuyện ăn nhập sao? Có gì hay để nói vậy?" Phượng Tường hừ hừ, đột nhiên mắt mở to, nhóc nói với cô ấy về... chuyện chúng ta sao?
Mão Sinh nói không phải, chị ấy tự đoán được.
Phượng Tường lầu bầu, làm sao chị biết mấy đứa gặp lại nhau sớm như vậy? Nếu biết sớm đã không nên tò mò lần đó. Hay là, chị đi nói với cô ấy rằng giữa chúng ta không có chuyện gì cả, đừng ghen linh tinh. Trong tim Bạch Mão Sinh luôn có em, Bạch Mão Sinh không ăn cỏ gần hang.
"Chị