Không thể khâu lại
......
Du Nhậm phải tăng ca rất nhiều trước Tết Nguyên Đán, trong buổi hẹn với Phong Niên, Du Nhậm đã đến muộn gần một tiếng.
Khi được hỏi đang bận việc gì, Du Nhậm liệt kê hơn chục đầu việc như kiểm tra an toàn sản xuất, kiểm soát vệ sinh môi trường, kiểm tra tác phong cách và kỷ luật cơ quan, gửi lời chúc trước lễ Tết, tiếp đón, họp hành, đi cùng thanh tra điều tra nghiên cứu, về nhà tranh thủ thời gian viết đủ loại bản thảo.
Nghe xong, Phong Niên sững sờ: "Công việc này... mình vẫn hợp ở lại Tượng Nga hơn."
Bạn học ngày xưa tràn trề sức sống: "Những điều này không học được từ sách vở."
Phong Niên nói chúc cậu tiến bộ theo từng ngày, mình sẽ giúp cậu học những gì không thể học hết trong sách. Du Nhậm bật cười, ngượng ngùng nói gần đây mình không đọc nhiều, thực sự không có thời gian.
Phong Niên hỏi vậy tình yêu thì sao? Bỗng Du Nhậm khẽ thu lại nụ cười, ho nhẹ: "Chuyện này, để lát nữa nói." Bởi trước mặt còn có hai đứa nhỏ, Túc Hải tò mò nhìn họ, Viên Liễu đang cúi đầu nhìn xuống cũng biến sắc.
Quán hoành thánh của Tống Hội Hương không có nhiều khách vào kỳ nghỉ đông, bà nhờ Phong Niên đi cùng đi xem vài căn bất động sản, giá nhà đất ở Bách Châu hết lần này đến lần khác dập tắt hy vọng mua nhà của Tống Hội Hương: "Mẹ không muốn dùng công quỹ của bố con, đến lúc đấy rách việc ra lại khổ."
Không biết "đến lúc đấy" là đến lúc nào. Phong Niên không phát biểu ý kiến, Tống Hội Hương lại hỏi giá nhà đất ở Bắc Kinh thế nào? Nếu sau này Phong Niên ở lại Bắc Kinh làm việc, bà cũng nghĩ sẽ đến sống cùng con gái.
Vừa nghe nói đắt hơn Bách Châu rất nhiều, Tống Hội Hương đặt hy vọng vào Phong Niên: "Con hãy thi vào những công ty được phân nhà." Phong Niên nói mẹ không biết từ năm ngoái đã có quy định rõ ràng không được phép phân chia nhà sao? Dù có, cũng phải thuộc sở hữu của đơn vị.
Vấn đề nhà cửa bao trùm tâm trí Phong Niên từ khi vừa lên cao học. Con của người nghèo, đặc biệt là con gái, chắc chắn không được gia đình hỗ trợ nhà ở. Phong Niên ước lượng số tiền tiết kiệm, chỉ đủ để mua một căn bếp nhỏ ở Bách Châu.
Nhiều lúc không ở trong cửa hàng, cô lại đến thư viện ngồi nửa ngày, nửa ngày còn lại đi thăm Túc Hải và Viên Liễu, Du Nhậm cũng giao nhiệm vụ dạy kèm quan trọng cho Phong Niên: "Nâng cấp giáo viên, Phong Niên cậu cũng có thể ăn cơm ở nhà Tiểu Liễu."
Cơm nước đơn giản không thể làm hài lòng Phong Niên, ở Bắc Kinh lâu ngày, cô càng nhớ đồ ăn quê hương. Học thêm xong, Tiểu Liễu bận phụ giúp mẹ nên Phong Niên kéo Túc Hải đi ăn nhiều món ăn vặt khác nhau. Ăn đến lần thứ sáu, Túc Hải giơ miếng thịt gà lên và nói không thể tiếp tục ăn thế này nữa, Hoại Phong Niên, chị có thấy bụng em nhiều thịt lên không?
Phong Niên nói không nhìn ra, phải véo mới biết được, bị Túc Hải đập tay xuống: "Chắc chắn là béo."
Khi hai người cầm đồ ăn đi ngang qua hiệu thuốc, Túc Hải chợt nảy ra ý kiến, nói Phong Niên chị đừng theo vào. Túc Hải tự mình bước lên cân, đáng tiếc chiếc cân đó có chức năng báo cáo trọng lượng điện tử, Phong Niên đứng ngoài cửa hiệu thuốc cũng nghe rõ mồn một giọng nữ vô cảm như tiếng robot: Cân nặng, 90,2 kg.
Các bà cô, bà dì và các chị trong hiệu thuốc đều khựng lại, kinh ngạc nhìn cô bé, Túc Hải ngơ ngác mất mấy giây, cuối cùng lao ra khỏi cửa.
"Tiểu Hải..." Phong Niên gọi.
Túc Hải quay đi, mặt mũi đỏ bừng vì khóc: "Hoại Phong Niên... Em lại tăng thêm 3 kí." Nước mắt cô bé rơi lã chã, được Phong Niên đưa tay lau cho: "Không sao đâu, không sao đâu, đang tuổi dậy thì mà, chỉ cần giảm cân là hết thôi, có phải không nào." Cảm giác sờ thật thích, Phong Niên chọc nhẹ vào đôi má mềm như thạch của Túc Hải, bị cô bé trừng mắt rụt tay lại.
"Đền cho em, chị phải đền cho em." Túc Hải nói tất cả là tại chị, ngày nào chị cũng xiên nướng, chân giò quay, thịt gà nướng và xiên que, đều tại chị kéo em đi ăn liên tục.
Chẳng những bắt đền Phong Niên kéo cô đi ăn liên tục, Phong Niên muốn gắp thức ăn từ phần của Túc Hải cũng khó. Tiếng khóc của Túc Hải khiến Phong Niên dở khóc dở cười: "Nhóc... nhóc có thể không ăn mà, hoặc ăn ít đi."
Làm sao mà được? Sao có thể không ăn? Túc Hải nhìn miếng thịt gà trong tay, do dự nhưng vẫn cắn một miếng, vừa nhai vừa rơi nước mắt, để Phong Niên lấy khăn giấy thấm nước mắt cho mình.
"Chị phải giảm cân cùng em." Túc Hải hạ quyết tâm, chỉ vào phòng tập gym cách đó không xa: "Sáng mai 9 giờ 30, thằng nào không đi thằng đó làm chó."
Chúng ta đều không có nhiễm sắc thể Y, không thể làm thằng được. Tuy nói thế, nhưng Phong Niên vẫn dành hai giờ trong phòng tập với Túc Hải mỗi sáng. Cô bé đổ mồ hôi đầm đìa trên máy chạy bộ, Phong Niên ngồi trên máy tập phía sau động viên Túc Hải: "Tiểu Hải, cố lên, sắp nửa tiếng rồi."
"Tiểu Hải, hãy nghĩ nếu gầy đi trông nhóc sẽ xinh hơn nhiều." Tiểu Hải, nhóc có đôi mắt to, mũi vừa cao vừa thẳng, đến khi hai má thon gọn hơn, nhóc sẽ sở hữu gương mặt siêu mẫu quốc tế. Màn cổ vũ khiến Túc Hải bật tốc độ lên 10, chạy phì phò mệt bở hơi tai.
Chỉ trong một tuần đã thấy hiệu quả rõ rệt, Túc Hải giảm được 2.5kg, rủi thay phòng tập đã đóng cửa nghỉ Tết. Mùng một Tết, Túc Hải vẫn kiên trì mặc quần áo thể thao bước nhanh trên đường, sau đó về nhà cân lại, báo cáo số liệu cho Hoại Phong Niên: "Không gầy! Nhưng cũng không béo!"
Phong Niên mơ mơ màng màng đáp lại: "Quả là một tình yêu đẹp, bạn gái chắc chắn sẽ rất vui." Cô chỉ nhớ ngày hôm qua nghe Du Nhậm nói mình vừa được cấp visa một tháng, đã đặt vé máy bay chuẩn bị đến thăm Tề Dịch Quả nhân dịp được nghỉ Tết.
Tỉnh dậy, Phong Niên nhìn lại điện thoại, chợt nhận ra mình đã trả lời nhầm tin nhắn, cô vội vàng nói với Túc Hải rằng sáng nay chị gửi nhầm tin nhắn, em không béo nghĩa là tập thể dục có tác dụng, dù sao đêm giao thừa hôm qua cũng ăn hơi nhiều.
"Hoại Phong Niên, chị đang yêu ai à? Hôm nào em cũng lôi chị đến phòng tập, có phải đã làm phiền chị không?" Túc Hải vẫn rất chu đáo.
"Không, chị không yêu, vẫn ế đây." Phong Niên nói Tiểu Hải, nhóc đừng dễ dàng yêu, thời nay những người trên mạng không đáng tin, nên cố gắng tìm ai đó ngoài đời thì hơn. Túc Hải nói em không còn tin vào Internet nữa, không đời nào có tình yêu đích thực. Hoại Phong Niên, người mà chị thất tình, có phải tình yêu đích thực không?
Tình yêu đích thực là gì? Tại sao em hẹn hò với vài ba người trên mạng đều cảm thấy thật nhạt nhẽo? Còn có người hỏi thẳng em có còn trinh không, ý họ là gì?
Phong Niên lập tức trở nên nghiêm túc: "Nếu bất cứ ai nói về cơ quan cơ thể của em, hãy chặn họ ngay, không cần nói gì nữa." Thiếu nữ rất biết đặt câu hỏi, không ngờ còn đưa ra một câu hỏi mà ngay cả Phong Niên cũng không thể giải thích rõ ràng, tình yêu đích thực là gì?
Liệu tình yêu cứ tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan của Ấn Tú và Bạch Mão Sinh có được tính không? Ấn Tú tính, Bạch Mão Sinh không tính. Cô thầm vạch ra một ranh giới rõ ràng. Du Nhậm có phải tình yêu đích thực của Tề Dịch Quả không? Được nghỉ Tết cũng phải đến thăm bạn gái, cố gắng duy trì mối quan hệ dù mỗi người hai nước khác nhau. ????hách ????hánh ????ì???? được || ????RÙM????RUY ỆN.Ⅴn ||
Liệu mình với Ấn Tú có được tính không? Phong Niên nằm nghĩ trên giường, bản thân mình "phát hồ tình, chỉ hồ lễ*", mộng tưởng có quả mơ mọc trên cây mận. Dẫu biết mười mươi không có khả năng, vẫn chẳng thể nào quên được Ấn Tú. Cô gái này là ánh đèn trên con đường dài cô đơn của cô, chiếu sáng ở nơi không xa cũng không gần.
*Phát hồ tình chỉ hồ lễ (乎情止乎礼): Là chủ trương của Khổng Tử ngày xưa, ý chỉ trong tình yêu con người cần phải điểm dừng, dừng lại trước những chuẩn mực xã hội, đạo đức con người.
Cuộc sống thật cô đơn, cô học sinh ưu tú cảm thấy, những người xung quanh nếu không đang bận tự cứu mình thì chính là đang tự bóp cổ, nhiều người tê liệt không hề nhúc nhích, để mặc thời gian đưa họ đến ngày huỷ hoại cả thể xác lẫn linh hồn.
Trong các bạn cùng lớp của cô, có người hết lòng vì tôn giáo nhằm muốn thỉnh cầu lối thoát, có người đâm đầu vào công việc thế tục mong cầu tiến bộ, cũng không ít người đắm mình trong phòng học như Phong Niên. Ngồi học lâu, con người bỗng nhỏ lại chỉ bằng con kiến giữa biển kiến thức bao la, vươn cặp râu tội nghiệp ra dò đường, mới bước một đoạn đã bạc trắng mái đầu.
Bất cứ khi nào tâm trí bị những thực thực ảo ảo này nhấn chìm, Phong Niên lại có khao khát muốn yêu. Lúc này, sao cô không được cảm nhận vẻ đẹp của tình yêu đang nở rộ?
Phong Niên nằm đến trưa mới dậy, đang lờ đờ đánh răng thì điện thoại trong túi rung lên, cô cúp máy vì thấy số lạ. Không lâu sau, lại bắt đầu rung, Phong Niên súc miệng, nói nhầm số rồi.
Đầu bên kia là giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần gấp gáp: "Là tôi, Bạch Mão Sinh."
Phong Niên lập tức lạnh mặt hỏi: "Ấn Tú có chuyện gì à?" Phản ứng đầu tiên của cô là Ấn Tú đã xảy ra chuyện gì đó, sau đó mới nghĩ ra người họ Bạch không thể nào gặp Ấn Tú, người duy nhất có thể lấy được số điện thoại của cô là từ Du Nhậm.
Mão Sinh nói rằng Ấn Tú vẫn ổn, làm cậu lo lắng rồi. Khi sắc mặt Phong Niên trở nên u ám hơn, Mão Sinh lại nói tôi vừa gọi điện chúc mừng năm mới đến Du Nhậm, nhưng giọng cậu ấy nghe không ổn, như đang khóc vậy. Nghe tiếng ồn xung quanh cũng không giống ở nhà, cậu có biết Du Nhậm đang ở đâu không?
"Không phải ngay sáng sớm đã đến Thượng Hải sao? Hôm nay cậu ấy sẽ bay đến Los Angeles," Phong Niên nói.
Mão Sinh trước Tết cũng bận biểu diễn, không nghe thấy kế hoạch của Du Nhậm. Cô cau mày nói: "Không thể nào đang trên máy bay