Là do ai dạy
......
Trước khi dọn vào nhà người ta cần phải hỏi ý hai mẹ con, buổi trưa Du Nhậm bận việc, 8 giờ tối mới vội vàng đến khoa nội trú của bệnh viện. Chưa vào đến đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nơi góc rẽ đầu cửa, đi thêm vài bước, cô xác định đó là Viên Liễu: cô gái nhỏ cúi đầu khom lưng, đôi vai run rẩy.
Du Nhậm nhẹ nhàng vỗ Viên Liễu, Viên Liễu quay đầu lại, trên mặt ướt nhèm nước mắt.
Du Nhậm lau nước mắt cho Viên Liễu: "Sao thế? Bệnh tình của mẹ có biến chuyển à?"
Viên Liễu giơ lòng bàn tay che đi đôi mắt, nhanh chóng lau đi, mũi sụt sịt một lúc mới nói không phải: "Mẹ em bình phục rất tốt." Là vì Hồ Mộc Chi lại dẫn Du Cẩm đến nhà ngay khi nghe tin Viên Huệ Phương đổ bệnh, nói Du Cẩm đã nghỉ việc ở tiệm mát-xa, muốn đến nhà Viên Huệ Phương làm bảo mẫu chăm sóc hai mẹ con: "Bà ấy tay xách nách mang hết đến đây, hình như tối nay khăng khăng đòi ở lại nhà em, bây giờ vẫn đang trong phòng bệnh... Em vừa cãi nhau với bà ấy, mẹ em bảo em cứ ra ngoài."
Du Nhậm lập tức nghĩ tới cụm "ăn tuyệt hậu*" mà mọi người hay nói. Chắc chắn Hồ Mộc Chi thấy Viên Huệ Phương sắp có nhà sau đợt phá dỡ, lại bị liệt nửa người không thể cựa quậy, Viên Liễu thì còn trẻ, thế là cài người nhà vào trước, chỉ chờ đến ngày Viên Huệ Phương chẳng may bất trắc, vậy là dễ dàng bắt nạt Viên Liễu.
*Ăn tuyệt hậu: Ý chỉ hành vi chiếm đoạt tài sản của một gia đình không có con trai, chỉ chờ người cha người mẹ gia đình đó chết đi sẽ lập tức chiếm tài sản.
"Bà ấy nói em không có lương tâm, chị ạ. Em rất buồn, họ thật vô liêm sỉ." Trớ trêu thay, kẻ vô liêm sỉ này có quan hệ máu mủ với mình. Là một đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi, trước đây Viên Liễu từng mong rằng biết đâu sẽ có ngày họ đón mình về? Nhưng sau nửa năm đi học tại Du Trang, cô đã sớm chặt bỏ ý nghĩ đó. Trên thế giới này, mẹ nuôi đối xử với cô tốt hơn mẹ ruột, người chị không cùng huyết thống mang tình cảm sâu nặng với cô hơn chị ruột rất nhiều. Trong cái nơi được gọi là "nhà" ở Du Trang, cô luôn là người thừa thãi nhất.
Ôm Viên Liễu vào lòng, Du Nhậm nhẹ nhàng vỗ lưng Viên Liễu, cho cô bé tựa cằm lên vai mình: "Để chị đi xem, em ngoan ngoãn đi theo chị là được."
Cô tìm hiểu tình hình một chút từ y tá trước khi vào phòng bệnh, y tá nói hai mẹ con họ đã ở đó hai tiếng chưa chịu đi, vài người nhà trong phòng bệnh đều đang ý kiến. Du Nhậm đã có suy tính, bước ra ngoài gọi điện thoại trước, sau đó dẫn Viên Liễu vào phòng bệnh.
Ngoài cửa, cô chợt thấy Du Khai Minh câm đang đứng quay lưng lại ở cuối hành lang, cả nhà họ đều xuất trận sao?
Quả nhiên, cô còn thấy Viên Huệ Phương thất thần quay mặt đi, mắt không hề nhìn hai mẹ con nhà họ. Hồ Mộc Chi mặt dày bảo Du Cẩm đút nước cho Viên Huệ Phương: "Mau, bón cho dì con ít nước ấm."
Ngặt nỗi chức năng ngôn ngữ bị suy giảm, Viên Huệ Phương cố nói rõ ràng nhất có thể, nhưng Hồ Mộc Chi giả ngu: "Hả? Lạnh à?" Hôm nay nhất quyết phải quấy rầy cho đến khi Viên Huệ Phương đồng ý mới thôi, nếu không đồng ý, ít nhất cũng phải để Du Cẩm chuyển vào ở trước thuận tiện làm việc.
"Cô." Sự xuất hiện của Du Nhậm khiến Viên Huệ Phương mừng như gặp cứu tinh, đôi mắt cô mở to, còn có thể cử động tay phải chỉ vào Hồ Mộc Chi và lắc đầu. Du Nhậm cười tươi, nói: "Cháu đã biết, đây là em họ của cô đúng không? Nhà cô ấy nằm đối diện nhà ông bà ngoại cháu." Cô lạnh lùng liếc qua Hồ Mộc Chi và Du Cẩm, hai mẹ con họ bất giác lùi chân lại.
Nhưng Du Nhậm mặc kệ họ, lấy điện thoại ra nói: "Cô ơi, cháu biết tạm thời cô nói chuyện khó khăn, cháu quay video chúng ta lại, cháu hỏi cô đến câu nào, cô đồng ý thì giơ ngón cái lên, không đồng ý thì cô xua tay nhé? Các bệnh nhân và người nhà trong phòng bệnh có thể giúp chúng tôi làm chứng được không?"
Du Nhậm nói xong, Viên Liễu hoàn toàn yên tâm, trong đôi mắt to của cô bé chỉ có Du Nhậm. Ánh mắt chứa đầy tín nhiệm và cảm kích ấy khiến Du Nhậm cảm nhận được, cô mỉm cười với Viên Liễu.
Du Nhậm nói cô ơi, cháu muốn bàn với cô một chuyện, bây giờ cô nằm viện, cháu lại không yên tâm Tiểu Liễu ở nhà một mình, cháu có thể ở với Tiểu Liễu một thời gian cho đến khi cô xuất viện được không?
Mắt Viên Huệ Phương mừng rỡ, cứ "Ừ ừ", vừa duỗi ngón tay cái ra vừa cố giơ gần ống kính điện thoại của Du Nhậm.
Sắc mặt Hồ Mộc Chi đột nhiên trở nên khó coi: "Ơ này... không thân thích không máu mủ, sao có thể gần gũi bằng quan hệ chị em, dì cháu như chúng ta?"
Du Nhậm không thèm đoái hoài, mím môi nhìn Viên Huệ Phương: "Cô Viên, cháu chứng kiến Tiểu Liễu trưởng thành, từ lúc Tiểu Liễu 5-6 tuổi cháu đã đến nhà cô dạy học cho cô bé, cô có tin tưởng cháu đến nhà cô ở không?"
Một ngón cái của Viên Huệ Phương hận không thể biến thành mười ngón: "Ừ, ừ, ừ!"
Viên Liễu cũng bắt đầu thoải mái cười, bỗng nhiên thấy sắc mặt Du Nhậm trở nên nghiêm túc: "Cô, cô có muốn em họ và cháu gái của cô đến nhà hay đến bệnh viện chăm sóc cô không?"
Tất nhiên Viên Huệ Phương xua tay lia lịa, nước mắt chỉ chờ trực trào ra, đầu thầm chửi mẹ kiếp đến nỗi chỉ muốn lộn ruột, nếu bây giờ cử động được, cô đã vùng lên mỗi tay xé xác một đứa từ lâu.
Du Nhậm quay sang nhìn Hồ Mộc Chi và Du Cẩm: "Mấy người nghe thấy chưa? Cô ấy không cần mấy người vào nhà chăm sóc, cũng không cần đến bệnh viện. Tất nhiên vẫn phải cảm ơn mọi người đã nhọc công từ Tùng Dương đến Bách Châu thăm cô Viên. Câu hỏi cuối cùng..."
Du Nhậm nhìn Viên Huệ Phương, trong mắt mang theo nụ cười khích lệ: "Cô à, hôm nay hai chị em đã thăm hỏi nhau đúng không? Họ đã ở đây được mấy tiếng rồi, giờ đã là 8 giờ 30 tối, cô có muốn cháu tiễn họ ra khỏi cửa không?"
Viên Huệ Phương giơ cao ngón tay cái bên phải, chỉ vào Hồ Mộc Chi hướng về phía ngoài cửa, tỏ ý "Mau đi đi".
"Chị họ, chị bệnh nặng thế này, nói thế nào thì nói, Tiểu Liễu cũng là con ruột của em, làm sao em nỡ lòng..." Hồ Mộc Chi còn chưa nói xong đã bị Viên Liễu kéo ra ngoài: "Nếu dì nỡ lòng thì đã không đem tặng tôi từ lâu, mau cút đi, mẹ tôi không muốn nhìn mặt mấy người." Viên Liễu tức giận nói, đôi mắt trừng lên to như chuông đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn dữ như hổ đói.
"Cái con bé này... mày bảo mẹ mày cút à?" Hồ Mộc Chi đột nhiên nổi giận vùng ra, mọi người trong phòng bệnh đều nhìn Viên Liễu nhưng không ai lên tiếng bênh vực. Hồ Mộc Chi lại trợn mắt nhìn Du Cẩm: "Mày là khúc gỗ à, nói gì đi!"
Du Nhậm nhìn giờ trên điện thoại, cũng thoáng thấy ngoài cửa phòng bệnh có người thò đầu vào: "Cô đã vượt quá thời gian đến thăm, ảnh hưởng giờ giấc ngủ nghỉ của nhiều bệnh nhân khác, mời về đi, bảo vệ cũng đến rồi, cô à, nhà cô có nhiều đồ, có thể nhờ bảo vệ xách giúp." Du Nhậm nói vào đi, thế là ba người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ bước vào hỏi rõ ai là khách, sau đó lịch sự xách hành lý dưới nền nhà lên: "Nào, không mất nhiều thời gian nữa, để chúng tôi đưa cô ra khỏi bệnh viện."
Điện thoại của Du Nhậm vẫn quay Hồ Mộc Chi. Du Cẩm ngay từ đầu đã không muốn làm bảo mẫu cho hai mẹ con Viên Huệ Phương, nhìn thấy tình huống này lại càng cảm thấy mất mặt, oà lên khóc ngay tức khắc: "Mẹ! Con không muốn đi! Con muốn về nhà!"
Hồ Mộc Chi vẫn muốn nán lại, nhưng một nhân viên bảo vệ nói nếu cô không rời đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát, chỉ khi đó mới doạ được Hồ Mộc Chi, hai mẹ con miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.
Viên Huệ Phương thở dài nhẹ nhõm, Viên Liễu thì tim đập chân run. Căn phòng bệnh vừa yên tĩnh trở lại chợt vang lên tiếng vỗ tay của những người thân bệnh nhân: "Phải thế chứ, chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ thế không biết. Đấy là đang bắt nạt hai mẹ con họ còn gì nữa?"
Viên Huệ Phương giơ ngón tay cái cho Du Nhậm, Du Nhậm chỉ cười rồi cất điện thoại đi: "Đây chính là thực hiện luật quản lý đô thị."
Kéo vali vào nhà Viên Liễu, Du Nhậm nhanh chóng gọi cho ông Du Văn Chiêu kể về chuyện hai vợ chồng Hồ Mộc Chi và Du Khai Minh, ông ngoại nghe mà ngớ cả người: "Hai vợ chồng đó muốn nhà ở Bách Châu đến nỗi tẩu hoả nhập ma hả, trông thì chân chất hiền lành, thế mà dám bắt bạt hai mẹ con nhà người ta?"
Hồ Trạch Phân bên cạnh tiếp lời: "Không phải vì đã có Thiên Lỗi sao? Nổi tham vọng chứ còn gì."
Tham vọng gì mà tham vọng? Đó gọi là khẩu phật tâm xà, sinh con trai mất hết lương tâm, bản thân không đủ năng lực mà toan tính lợi dụng người khác. Du Nhậm nói, ông ơi cháu đã quay lại tất cả, hiện nếu muốn xử lý chuyện này theo cách hợp pháp cũng khá khó khăn. Cháu lo đã có lần một ắt sẽ có lần hai, nên xin nhờ ông ra mặt khuyên họ một chút nếu có thời gian.
Du Văn Chiêu trầm ngâm, nói rằng đây là chuyện nhà người ta. Du Nhậm nói phải, chuyện nhà người ta, xé to ra sẽ là vấn đề hình thành nền văn minh tinh thần của cả Du Trang và cũng là chuyện đáng xấu hổ. Cháu chưa bao giờ nghe nói Du Trang có gia đình nào như thế. Ông là cựu đảng viên, điều này không cần cháu nhắc nhở đúng không?
Nhận về vấn đề nhức nhối, Du Văn Chiêu chửi um lên rồi cúp điện thoại. Du Nhậm cười, quay đầu nhìn Viên Liễu, mắt cô bé dâm dấp nước mắt. Hôm nay cô bé sắp không chịu nổi, muốn gọi điện cho Du Nhậm nhưng thực sự không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến chị. Nhìn thấy chị nhẹ nhàng giải quyết vấn đề dễ như trở bàn tay, bỗng lòng sinh ra cảm giác hổ thẹn vì thua kém.
"Đi tắm đi, à, Tiểu Liễu, chị có thể ngủ trong phòng em không? Giường của mẹ em mềm quá, chị không quen." Du Nhậm nghiêng đầu cười hỏi. Thực ra Du Nhậm nghĩ những đồ vật quan trọng nhất thường được cất trong phòng của phụ huynh, nên cô chủ động tránh hiềm nghi.
"Vâng! Em thay ga trải giường ngay." Viên Liễu vừa dứt lời đã định thay ga trải giường sạch sẽ cho Du Nhậm, nhưng Du Nhậm nói không cần, giường của Tiểu Liễu sạch sẽ, chị ngủ quen mà.
Cô nhân tiện hỏi vài câu rồi nằm xuống: "Thơm quá!" Đôi má Viên Liễu đỏ bừng: "Vâng, em đi tắm trước, chị nghỉ ngơi một lát, em vừa đun nước."
Viên Liễu nhanh chóng tắm rửa, mở cửa sổ cho thoáng gió thì nghe thấy Du Nhậm ngâm nga gì đó bên phòng, chị xếp quần áo trong vali, treo từng bộ quần áo của chị cạnh những bộ quần áo của mình.
Trong lúc Du Nhậm đi tắm, Viên Liễu ngẩn ngơ ngồi trước bàn học nhìn căn phòng của mình, trong tủ là hai phong cách áo quần kề nhau, đung đưa chạm vào nhau và toả hương thơm mùi bột giặt nhờ cơn