"Không thể nào!"
Vân Hạc phủ nhận không hề suy nghĩ, lại im lặng liếc Diệp Tử.
Đại tỷ, ngươi đùa thật là!
"Hai ngươi trò chuyện đi, ta bận đi đây."
Diệp Tử cười tinh ranh, quyết đoán biến mất.
Khuôn mặt Vân Hạc hơi co rúm, trong lòng đã đầy suy nghĩ tà ác.
Chờ rời khỏi Hoàng thành, xem ta xử lý tỷ thế nào.
"Ngươi còn dám nói không có?”
Thẩm Hinh hừ lạnh: "Chẳng lẽ tẩu tử sẽ gạt ta?"
"Chắc chắn là tẩu tử hiểu lầm." Vân Hạc nói: "Cũng không phải ngươi không biết, dạo này ta đều bị gây sức ép sắp phát điên rồi! Ta đâu còn tâm trạng bắt nạt tẩu tử!"
"Còn dám nói sạo?"
Thẩm Hinh cố ý dùng ánh mắt rất hung dữ nhìn Vân Hạc.
Vân Hạc không nói gì, cười khổ nói: "Ta nói, rốt cuộc tẩu tử nói gì với ngươi? Ngươi nói ta bắt nạt tỷ ấy, cũng phải có bằng chứng chứ?”
Con mẹ nó! Đánh không lại nữ tử này! Toàn bộ thị vệ trong phủ của hắn đều không đánh thăng được nàng!
Hắn thật sự hy vọng mình có thể gặp được cao thủ, giúp mình đả thông nhâm đốc hai mạch, chỉ trong một đêm sẽ biến thành cao thủ tuyệt thế.
Nếu đánh thắng được nàng, phải đánh mông nàng đến không chịu được!
Làm phu phải cứng rắn!
Thẩm Hinh hung dữ nói mệt sắp hộc máu rồi!"
"Tẩu tử ta nói, ngươi giao mọi thứ cho nàng làm, họ
Chỉ có vậy? Vẻ mặt Vân Hạc đầy vạch đen.
Nhìn nữ tử này hung dữ như vậy, hắn còn tưởng rằng Diệp Tử nói gì đó với nàng!
Cái này gọi là bắt nạt sao?
Sợ là nữ tử này có hiểu lầm gì với hai từ "bắt nạt".
"Ta đây là tin tưởng tẩu tử! Hơn nữa, cả ngày ta không có thời gian quản chuyện trong phủ, chỉ có thể giao việc này cho tẩu tử! Ngươi nói cũng thật là, nơi này sắp là nhà của ngươi, ngươi cũng không biết đến phủ giúp đỡ..."
Vẻ mặt Vân Hạc vô tội và oan ức nói với Thẩm Hinh.
"Ngươi còn dám trách ta?”
Thẩm Hinh giống như bị mèo dẫm phải đuôi nhảy dựng lên, nàng nổi giận đùng đùng nói: "Nếu không phải