Edit: KimNgày hôm sau, Thân Huân mang theo quà tặng đến cửa, vừa nhìn thấy Lục phu nhân đã thân thiết hô lên một tiếng: “Dì Trúc.
”Thân Huân có dáng người yểu điệu, da thịt lớn ở nơi cần lớn, đường cong tuyệt mỹ, lớn lên vô cùng xinh đẹp, khóe môi luôn nở nụ cười.
“Dì Trúc, dạo này cháu còn bận công việc cho nên chưa tới thăm dì ngay được, dì Trúc không được giận Thân Huân đâu đấy.
” Thân Huân cười nói với Lục phu nhân.
Lục phu nhân không ngại, “Không sao, công việc quan trọng hơn, trở về rồi thì lúc nào cũng có thể gặp được.
”“Đây hẳn là Trân Trân đi, đây là quà dì tặng cháu, không biết cháu thích cái gì nên dì mua búp bê Tây dương, Trân Trân thích cái gì có thể nói với dì, lần sau dì tặng thứ cháu thích.
”Thân Huân ngồi xổm xuống, đưa chiếc hộp lớn cho Nam Chi, bên trong là búp bê Barbie tinh xảo, vừa nhìn đã thấy là rất đắt tiền.
Hai tay Nam Chi ôm lấy chiếc hộp lớn, nói với Thân Huân: “Cám ơn, dì.
”“Thật đáng yêu.
” Thân Huân theo bản năng xoa đầu Nam Chi.
Quan Hinh khoác tay chồng đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang lôi kéo làm quen với đứa trẻ, trong lòng đứa trẻ ôm một con búp bê Tây dương, còn cười với người phụ nữ kia!Cô ta muốn lấy lòng đứa trẻ sao?Mấu chốt là, đứa trẻ còn rất thân thiết với cô ta!Chỉ một con búp bê Tây dương mà đã bị dụ dỗ rồi?Lục phu nhân nhìn thấy hai người kia, vẻ mặt lập tức trở nên nhàn nhạt, cả khuôn mặt không còn cảm xúc.
“Mẹ, có khách tới nhà sao mẹ không nói một tiếng cho chúng con biết.
” Quan Hinh không nhịn được mà nói, ôm chắc lấy cánh tay chồng, cả người như muốn dán vào Lục Tấn.
Thân Huân còn chưa kịp nói, Lục phu nhân đã mở miệng trước: “Không phải tôi đã gọi điện thông báo với cô rồi sao, cô còn không biết?”Nụ cười trên mặt Quan Hinh cứng đờ, gắt gao mím chặt môi, vô cùng xấu hổ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Thân Huân.
Quan Hinh rơm rớm nước mắt nhìn về phía Lục Tấn, bộ dạng sắp khóc nhưng cố nén không khóc.
Lục Tấn theo bản năng muốn giải vây cho Quan Hinh, nói với Nam Chi: “Quan Quan, lại đây cha ôm một cái.
”Chuyện đáng xấu hổ này, cần phải để nó qua đi.
Nam Chi chậm rì rì buông búp bê Barbie xuống, đi đến trước mặt cha, duỗi tay, “Ôm.
”Lục Tấn bế đứa trẻ lên, “Nặng hơn rồi, khá tốt.
”Nam Chi nhe răng cười.
Quan Hinh bị bỏ lại ở một bên, Lục Tấn ôm đứa trẻ, dĩ nhiên là không thể khoác tay Quan Hinh được.
Quan Hinh cảm thấy mình đứng ở nơi này như đang đứng trên tấm thép nóng đỏ, khiến cô vô cùng khó chịu không thể đứng vững.
Quan Hinh chỉ có thể hỏi Nam Chi: “Quan Quan, ăn cơm có ngoan không?”Nam Chi gật đầu: “Có.
”Bức tranh gia đình ba người ấm áp này khiến ánh mắt Thân Huân lóe lên, cô vươn bàn tay trắng nõn về phía Quan Hinh, “Chào cô, tôi là Thân Huân, tôi đã được nghe anh Tấn nhắc nhiều về cô nhưng vẫn chưa được gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cô.
”Nhưng tôi đã được thấy cô rồi, là lúc cô hẹn gặp chồng tôi!Quan Hinh trào phúng mà nghĩ, vươn tay bắt tay Thân Huân, trên ngón áp út của cô là một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, rất to và sáng.
Thân Huân đương nhiên là thấy được, cười nói: “Chiếc nhẫn kim cương lớn này thật đẹp, hẳn là anh Tấn tặng cho cô đi.
”Vốn dĩ là một câu khen nhẫn đẹp, nhưng lại bỏ thêm một câu là anh Tấn tặng cho cô đi, khiến Quan Hinh rất khó chịu.
Cô luôn cảm thấy mình đang bị chế nhạo.
Thân Huân chế nhạo cô không mua nổi kim cương, Lục Tấn phải tặng cô nhẫn, trong lòng cô ta đang xem thường cô?Quan Hinh rút tay về, mím môi không nói gì, khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, dịu dàng nhìn chồng con, nhưng thân thể lại cứng đờ, nhìn rất không tự nhiên.
“Đã gần trưa rồi, Huân Nhi ở lại ăn cơm với dì đi.
” Lục phu nhân lại nói với hai vợ chồng, “Đứa trẻ đã lâu rồi không gặp hai người, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
”Vốn là câu nói không có gì