Edit: KimQuan Hinh hoàn toàn suy sụp, cảm xúc bị kìm nén trong lòng hoàn toàn bùng phát, ngay cả con gái cũng không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau một lần nữa.
Tại sao, tại sao?“Quan Quan, mẹ mới là mẹ của con, là người gần gũi nhất với con, có một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh không phải rất tốt sao?” Quan Hinh suy sụp hét lên với Nam Chi.
Nam Chi lau nước miếng bị văng lên mặt, rõ ràng rành mạch nói: “Không hạnh phúc, không hạnh phúc, mẹ chỉ biết hét lên, ngày nào cũng cãi nhau với cha, mẹ còn không đi làm, không nuôi được con, cũng không để ý đến con, lúc nào cũng khóc, còn khóc nhiều hơn cả con.
”“Mẹ lại khóc, mẹ lại khóc…” Nam Chi nhỏ mà lanh lắc đầu, “Mẹ, đừng khóc nữa có được không, lau nước mắt đi có được không?”Cô không muốn gặp mẹ nữa!Bất lực thở dài một hơi, trên khuôn mặt non nớt là vẻ bất lực không thể che giấu được.
Vừa khiến người ta buồn cười lại cũng không nói nên lời.
Thư ký:! Nếu không nhìn hình thể, không nghe giọng nói, mà chỉ nhìn nội dung, sẽ cảm thấy nhân vật đã bị đảo ngược.
Một người lớn giống một đứa trẻ, mà một đứa trẻ lại bị bắt phải hành động như một người lớn.
Chỉ có thể nói người với người quả thực khác biệt, quan tâ m đến những thứ khác nhau, bọn họ chỉ là người trần tục, không thể hiểu được suy nghĩ của người thuần khiết trong sáng, không dính khói bụi thế gian.
Có thể tùy hứng mà hành động như một đứa trẻ.
Nhưng mà, những người xung quanh lại quá mệt mỏi, quá vất vả.
Quan Hinh cố kìm nén nước mắt, yếu ớt kêu lên, “Quan Quan.
”Nam Chi sửa lại cho đúng, “Trân Trân.
”Hô, hô……Quan Hinh t hở dốc, mỗi lần thở ra, dường như đang hít vào rất nhiều tia lửa, khiến cho cổ họng và trái tim đều bỏng rát.
“Quan, Trân Trân, con hận mẹ sao, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy, mẹ rất yêu con.
”Nam Chi gật đầu, “Con cũng yêu mẹ, nhưng con không nhất định phải ở bên mẹ, tạm biệt mẹ.
”Nam Chi xoay người đến bên cạnh chị thư ký, “Chị, chúng ta về thôi.
”Thư ký nắm tay đứa trẻ, Nam Chi quay đầu lại vẫy tay với mẹ, “Tạm biệt mẹ.
”Không có oán hận, không có lưu luyến, không có miễn cưỡng, chỉ có bình bình đạm đạm mà đi rồi, vô cùng bình tĩnh, khiến cho Quan Hinh đang dâng trào cảm xúc vì bị chia cắt lại trở nên khôi hài.
Cô giống như đang diễn một vở kịch, mà những người khác lại là vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhập vai.
Những người khác không thể hiểu được nỗi đau của cô.
“Nhanh như vậy đã nói xong rồi?” Lục phu nhân nhìn thấy vẻ thất vọng nhỏ của cháu gái, không khỏi hỏi: “Nói những gì vậy, nhìn cháu không được vui?”Nam Chi cẩn thận suy nghĩ, một hồi lâu mới thở dài nói: “Giống như chưa nói được cái gì cả, mẹ khóc suốt, bà ơi, cháu không muốn gặp mẹ nữa.
”Lục phu nhân bí mật cong môi cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không gặp thì không gặp, không vui vẻ thì không cần gặp nữa.
”Quan Hinh có thể làm gì được?Có thể làm được cái gì?Đưa cơ hội tới trước mặt cô, cô cũng không thể làm tốt được, đem cơm tới đút vào miệng cô, cô lại cảm thấy người ta đang hại cô, một hai phải nôn ra ngoài.
Cho cô cơ hội, cô cũng không biết dùng!Đứa trẻ có thể sẽ trở thành bước ngoặt của cô, nhưng cô lại không cần, không tranh thủ, không thể cứu được nữa.
Lục phu nhân rất vui mừng, lần đầu tiên Quan Hinh có thể kết hôn với Lục Tấn có thể xem như là dựa vào vận may, nhưng lần sau, sẽ không thể may mắn như vậy nữa đâu.
Cho dù có may mắn lần nữa, nhưng cứ tiêu xài quăng quật vô tận, vận may có nhiều bao nhiêu cũng sẽ không đủ dùng.
Dù sao thì Lục phu nhân cũng rất thích việc Quan Hinh tiếp tục thanh cao làm ra vẻ, cô cứ khóc sướt mướt, ầm ĩ không ngừng đi.
Nhìn cô giãy giụa nhưng lại bất lực, thật là một chuyện khiến người ta vui sướng.
Quan Hinh tìm đến nhưng lại không nhận được bất kỳ sự an ủi nào từ con gái, con gái đã bị mẹ của Lục Tấn dạy dỗ trở thành một người lạnh nhạt vô tình, ngay cả mẹ mà cũng không thèm để ý, thậm chí còn không muốn nhận cô.
Biết ngay là mẹ chồng sẽ không dạy được thứ gì tốt đẹp mà, khiến đứa trẻ chán ghét cô, chán ghét người làm mẹ là cô.
Báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng.
Quan Hinh thất thần về đến nhà, mẹ Quan nhìn thấy bộ dạng này của Quan Hinh, liền biết đi một chuyến cũng không thu được kết quả gì, trong lòng bà đã không còn hy vọng gì với đứa con gái này nữa.
Chỉ biết oán trách cái này oán trách cái kia, lại không chịu làm việc gì, lười