Edit: KimCó thể nói, Quan Hinh cũng không có một gia đình hạnh phúc, trừ việc có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng lại không có tình thương của gia đình.
Người cha thô lỗ vô lý, người mẹ mệt mỏi bất lực.
Cô may mắn gặp được Lục Tấn, có được cơ hội thứ hai thay đổi vận mệnh cuộc đời.
Cô đã thoát ra khỏi cái vũng bùn Quan gia này, nhảy được ra ngoài, thậm chí còn phụng dưỡng ngược lại cái nhà này, cho dù cô không muốn làm, nhưng vị trí giai tầng của cô cũng đã có thể giúp người nhà sống tốt hơn một chút.
Nhưng mà, bây giờ cô lại quay lại cái vũng bùn này, hơn nữa còn là dứt khoát nhảy xuống một lần nữa.
Lúc này đây, đã không còn người đàn ông mang tên Lục Tấn tới giúp cô thoát khỏi vũng bùn, càng có khả năng là cô sẽ từ vũng bùn này nhảy sang vũng bùn khác.
Vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề, mà Quan Hinh lại không hề có năng lực giải quyết vấn đề.
Cô không thể sống tốt, cũng không thể hạnh phúc.
Mặt Quan Hinh bị đánh sưng tím lên, trên người cũng đầy rẫy những vết bầm tím.
Nhưng Quan Hinh chỉ biết đau lòng, ôm chặt lấy mình mà khóc, chìm đắm trong đau khổ.
Cô cảm thấy sẽ có người xuất hiện cứu cô, chẳng hạn như Lục Tấn, cô kiên định chờ Lục Tấn.
Lục Tấn sẽ quay lại.
Người nhà càng lạnh nhạt, Quan Hinh lại càng thêm quyết tâm chờ Lục Tấn.
Người Quan gia thấy bộ dạng mặc kệ sống chết của Quan Hinh, có đánh cô, cô cũng không thèm để ý, có nói chuyện giảng giải với cô, cô cũng không thông, thật khiến người ta hết cách.
Anh cả Quan đã không còn việc làm, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi tìm việc làm, không có công việc là không thể nuôi sống người nhà, càng có nguy cơ ly hôn.
Nếu không, ngay đến cả tư cách ở trong ngôi nhà này cũng không có, bọn họ có thể sở hữu căn nhà, nhưng bất động sản càng đắt tiền, chi phí sinh hoạt lại càng cao.
Bằng không đến cuối cùng cũng chỉ có thể bán căn nhà này đi, tìm một căn nhà khác kém hơn một chút để ở.
Trong nhà không có nguồn thu, người nhà không thể không nhớ thương đến số tiền trong tay Quan Hinh.
Mẹ Quan ôm lấy con gái, thở dài nói với con gái trong nhà đang khó khăn, lao động chính trong nhà đã thất nghiệp, đã không còn tiền sinh hoạt phí nữa.
Ý tứ của mẹ Quan là muốn Quan Hinh lấy ra chút tiền, để cô sống trong nhà tốt hơn một chút.
Cô gây náo loạn khiến người nhà ngã ngựa, rồi lại không có chút đóng góp nào với gia đình, thật làm người ta không thể chấp nhận được.
Lại cũng không còn là trẻ con nữa, không có năng lực sinh tồn, chỉ có thể dựa vào người nhà.
Nhưng bây giờ Quan Hinh đã đặt tất cả hy vọng vào Lục Tấn, hơn nữa cha Quan còn phát điên lên mà đánh cô, cô càng thêm không muốn lấy tiền ra.
Mẹ Quan bị thái độ của con gái chọc tức muốn ngã ngửa, lấy tay chọc vào trán con gái: “Cứ bướng bỉnh đi, cũng không biết bướng bỉnh vì cái gì?”“Đồ điên…” Mẹ Quan mắng một câu.
Chỉ có những kẻ thần kinh mới chỉ biết mỗi tình yêu, hoàn toàn không quan tâ m đến chung quanh.
Cha Quan thấy không lấy được tiền, tức giận đến mức lại muốn đánh người, mẹ Quan ngăn cản, “Ông có đánh chết nó, nó cũng không cho ông tiền.
”Cha Quan tức giận th ở dốc, “Vậy chỉ còn cách bán căn nhà này đi.
”“Không thể bán nhà, không được bán nhà, tuyệt đối không được bán, tôi không đồng ý.
” Quan Hinh nghe thấy mọi người muốn bán căn nhà liền kích động, kiên quyết không đồng ý bán nhà.
Bán nhà rồi, Lục Tấn trở về sẽ không tìm thấy cô.
“Tôi muốn ở đây chờ Lục Tấn.
” Quan Hinh nói.
“Chờ, chờ cái rắm, Lục Tấn người ta không cần mày, còn chờ cái gì, mày chờ thì người ta sẽ đến sao, ngu xuẩn, đầu óc có vấn đề.
” Cha Quan thô lỗ nói.
“Ngày mai con đi tìm môi giới tới treo biển bán căn nhà này đi.
” Cha Quan nói với con trai, trên giấy giờ bất động sản có đứng tên ông, cho nên ông có thể quyết định bán căn nhà.
“Tôi nói không được bán, các người bị điếc sao?” Quan Hinh hét lên, “Tôi muốn ở đây chờ Lục Tấn.
”Anh cả Quan lạnh lùng nói: “Nếu hắn muốn đến thì đã đã sớm đến rồi, mày ở đây chờ hắn mà không đi tìm hắn, là vì mày không thể tìm thấy hắn, mày căn bản không thể tìm thấy Lục Tấn.
”Cách biệt giữa con người với nhau còn lớn hơn cách biệt với giống loài khác.
Có người ở trên trời, có người ở dưới đất, không quấy rầy lẫn nhau, không có con đường nối liền, người dưới đất căn