Edit: KimThi Bội Nhu thực lo âu, trong đầu không thể ngừng tưởng tượng, đế hậu sẽ đối phó với nàng như thế nào, sẽ khiến nàng biến mất khỏi hậu cung này không một tiếng động?Điều mà Thi Bội Nhu lo lắng không hề xảy ra, nàng thấp thỏm chờ đợi, chờ đợi ngày mà giày của mình rơi xuống đất, nhưng đế hậu lại giống như đã quên mất nàng, căn bản không có ý muốn trừng phạt.
Hoàn toàn xem nhẹ nàng.
Xem nhẹ!!Giống như trong hoàng cung không hề có một người là Thi tần, nhưng đồ vật được cấp theo quy củ vẫn không ít đi, nhưng chính là hở hững với nàng, coi thường Thi tần, Huệ Đế cũng không tới cung Thi tần.
Một người khi vui, tức giận, phẫn nộ, tuyệt vọng, bất luận làm cái gì, cũng bị người khác phớt lờ, không quan tâm đến mình, mọi hành động của nàng cũng không được người khác phản hồi, đối với tâm lý là một loại tàn phá lớn nhất.
Nàng điên cuồng gào thét lên để cố gắng gây sự chú ý, nhưng đáp lại vẫn là sự hờ hững như cũ.
Muốn hủy hoại một người, cứ coi thường nàng, phủ định sự tồn tại của nàng là được.
Ngay cả khi Thi Bội Nhu đến trước mặt Hoàng Hậu gây rối, thậm chí đại nghịch bất đạo mà nói những lời ngông cuồng, Hoàng Hậu vẫn khoan dung với Thi tần như cũ, nói Thi tần là mẹ đẻ của tiểu hoàng tử.
Nam Chi nhìn Hoàng Hậu đang mỉm cười, lại nhìn Thi tần phẫn nộ có chút điên cuồng, trong lòng cô thật kinh hãi, cảnh tượng trước mắt khiến cô vừa hoang mang vừa có cảm giác khủng bố.
Cô dò hỏi hệ thống ca ca, nhưng hệ thống ca ca chỉ nói là, Hoàng Hậu đang phá vỡ tâm lý của Thi tần, nếu lúc này Thi tần không vượt qua được, liền trở thành phế bỏ.
Nam Chi dùng cánh tay mập mạp gãi đầu, lúc lên lúc xuống, trên mu bàn tay còn có ngấn, vô cùng đáng yêu, nhưng trên khuôn mặt cô lại hiện lên vẻ rối rắm, “Thi tần nương nương chính là người đến từ tương lai nha!”“Người tương lai cũng không có nghĩa sẽ có ưu thế, người do tâm sinh, trời cao đã có an bài.
Một người lớn lên trong môi trường thuận lợi, liệu sẽ có ưu thế hơn người có thể sống sót trong những cuộc tranh đấu khốc liệt sao?”"Không có tàn nhẫn, tầm thường trong ác, bất cẩn trong thiện, không còn thứ chống đỡ khiến nàng kiêu ngạo, thất bại là điều hiển nhiên.
"Nghe không hiểu, thật đáng sợ!Nam Chi chân trái đá chân phải, đi đường giống như người say, vẻ mặt thất thần, "Thế giới người lớn thật phức tạp, ta không hiểu, ta muốn về nhà, oa oa…”Du Ninh chạy về Vĩnh Xuân Cung, nhìn thấy mẫu phi đang bận rộn lật sổ sách, hai mắt Du Ninh rơm rớm nước mắt, nàng chạy tới, ôm lấy mẫu phi rồi bật khóc.
“Làm sao vậy, sao con lại khóc?” Hiền phi buông bút xuống, vòng tay ôm nữ nhi vào lòng, nhưng nữ nhi lại nhào vào ngực nàng gào khóc, khóc đến nấc lên, “Có chuyện gì vậy, ai khi dễ con?”“Mẫu, mẫu phi, con nhớ người, rất nhớ người.
” Du Ninh không kiềm chế được xúc động, thân thể khẽ run lên, Hiền phi buông cuốn sách trong tay xuống, “Rốt cuộc là làm sao vậy?”Du Ninh lau nước mắt, lộ ra hàm răng như hạt kê, vừa khóc vừa cười nói: “Con nhớ mẫu phi, rất nhớ.
”Hiền phi lau nước mắt cho nữ nhi, “Đừng khóc, mẫu phi ở ngay trước mặt con mà, con lại muốn khóc lóc nhớ thương người trước mặt con hay sao?”Nàng nhìn đứa trẻ khóc thút thít, trong lòng nhói lên một chút, có cảm giác tìm lại được thứ gì đó đã mất, trên mặt nàng mang theo ý cười mà trêu chọc đứa trẻ.
“Không khóc nữa, không khóc nữa.
” Du Ninh vội vàng lau nước mắt, giống như con quay nhỏ mà theo sát giúp đỡ Hiền phi, một hồi cầm sách, một hồi mài mực, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Trong thâm cung sâu thẳm cô đơn và tăm tối này, họ nương tựa lẫn nhau, sống nhờ vào nhau.
Chỉ cần phụ hoàng còn sống, chỉ cần phụ hoàng không phát điên, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Trong một góc không gian trắng tinh, có một đứa trẻ ba bốn tuổi, làn da cô trắng nõn, mặc một bộ váy công chúa xếp tầng, phấn nộn đáng yêu, mái tóc mềm hơi xoăn, hàng lông mi dài cùng đôi mắt to.
“Đây là số liệu của ngươi, tự mình ghi nhớ.
” Giọng nói thanh thoát của hệ thống vang lên trong không gian, Nam Chi nhìn