Editor: Sơ Hề (Kẹo)
????????????Đám đông ồ ạt ngựa xe như nước.
Thời điểm này đúng là giờ tan tầm, lượng xe cộ trên đường cái tới tới lui rất lớn.
Mà không có gì bất ngờ, bọn họ kẹt xe.
Lúc này, cửa KTV.
Diêu Vũ Phỉ mặc một kiện váy ren màu đen xinh đẹp, mới nhất của Chanel, tay cầm túi xách đen đi tới cửa KTV.
"Vũ Phỉ!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, là Triệu Nguyệt.
Cùng Diêu Vũ Phỉ quan hệ cực tốt.
Đi tới, sau khi nhìn đến Diêu Vũ Phỉ trang điểm, trong mặt hiện lên vẻ kinh diễm
"Oa, Vũ Phỉ, cậu thật xinh đẹp!"
Diêu Vũ Phỉ vỗ về chơi đùa sợi tóc buông xuống, dáng vẻ thanh lãnh càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Triệu Nguyệt lôi kéo cánh tay Diêu Vũ Phỉ cười hì hì
"Hôm nay Vũ Phỉ khẳng định là ngôi sao lóng lánh nhất, dẫn nhân chú mục nhất."
Một phen khen, tự nhiên làm người nghe trong lòng thật cao hứng.
Diêu Vũ Phỉ vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyệt,
"Được rồi, không cần nói nữa, hôm nay mình lại không phải vai chính, là được người mời tời."
Triệu Nguyệt đối cái này cũng không đồng ý
"Ai nha, Vũ Phỉ! Cậu thẹn thùng cái gì, vốn dĩ chính là ăn ngay nói thật!"
Khi nói, sắc mặt Triệu Nguyệt trở nên thần bí hề hề
"Mình nghe nói, Khương Nhiên cũng ở"
Diêu Vũ Phỉ biểu hiện ra vẻ kinh ngạc
"Khương Nhiên cũng tới?"
"Đúng rồi, đến lúc đó...Khương Nhiên nhìn thấy cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định muốn quỳ gối ở dưới váy thạch lựu của cậu."
Khẩu khí Triệu Nguyệt chắc chắn, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ chớp mắt một cái đỏ lên, nói dỗi
"Cậu đừng nói bậy, mình cùng Khương Nhiên không có gì."
"Ai nha, Diêu đại giáo hoa của mình ơi, toàn trường duy nhất tán đồng, cũng chỉ có cậu có thể xứng đôi với Khương Nhiên được không? Đến nỗi những loại hoa cỏ dại nửa đường lộ ra, đừng chung một chỗ với cậu, khẳng định là tự biết xấu hổ!"
Triệu Nguyệt nói có điều ám chỉ.
Diêu Vũ Phỉ nghe, trong đầu xẹt qua bộ dáng Tô Yên, động tác nắm túi xách trên hơi căng chặt.
Theo sát, Triệu Nguyệt liền nói
"Được rồi, Vũ Phỉ chúng ta mau đi đi."
Diêu Vũ Phỉ nghe, trên mặt lộ ra một mạt tươi cười, gật gật đầu
"Được"
Sau đó, hai người hướng tới ghế lô đi đến.
Trình Tinh Dương khi nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ đến, đầu tiên là sửng sốt.
Đi theo, nhìn Diêu Vũ Phỉ tiếng hô rất cao ngồi xuống, cậu
ta nhịn không được nhíu mày đấm nam sinh bên cạnh một quyền
"Ai cho cậu gọi cô ấy tới?"
Vẻ mặt nam sinh kia ngốc
"Như thế nào vậy? Diêu đại giáo hoa vừa đến, cậu không thấy được bọn họ cao hứng đều sắp nhảy đến trên sô pha?"
Nói xong lúc sau, nam sinh kia sắc mặt biến đổi, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gfi
"Hỏng rồi, tôi đã quên, Khương Nhiên sẽ mang bạn học Tô Yên đến."
Trình Tinh Dương liếc tên kia một cái
"Nha, đầu óc ra cửa chơi một vòng, đã trở lại?"
Sắc mặt cậu trai kia thảm đạm,
"Tinh Dương, tôi làm sao bây giờ? Khương ca sẽ không lộng chết tôi đi?"
"Không có việc gì, lộng không chết, tốt xấu cũng lưu lại một hơi."
Nói, Trình Tinh Dương vỗ vỗ ngực cậu ta, liền thấy sắc mặt tên kia càng thêm thảm đạm.
Sau đó, giây tiếp theo cậu ta liền bám lấy cánh tay Trình Tinh Dương
"Tinh Dương, cậu nhất định phải cứu cứu anh em của cậu!!"
Trình Tinh Dương bưng lên ly bia bên cạnh uống một ngụm, tức giận mắt trợn trắng.
Nâng chân lên liền đạp qua
"Cút xa một chút cho tôi!"
Tuy rằng hai người này ở bên cạnh sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể phủ nhận Diêu Vũ Phỉ vừa đến đã lập tức kéo lên không khí trong KTV.
Mười phút sau, cửa ghế lô bị đẩy ra.
Khương Nhiên mặc một chiếc quần màu đen, phía trên tùy ý mặc cái áo thun màu trắng, vai rộng eo thon, dáng người thon dài, giữa mày buông xuống mang theo vẻ lười nhác, còn có lệ khí tản không ra.