Trong đêm lạnh, nhiệt độ trên bờ biển lại càng thấp hơn.
Kỷ Thành nhìn nữ sinh đang nằm trên ghế sô pha, lại sờ lên đôi môi đã hơi sưng đỏ, thấp giọng gọi cô: "Sơ Tranh."
"Ừ."
"Cậu ngủ ở đây đi."
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn, cô trầm mặc trong mấy giây, sắc mặt lạnh xuống nhưng đáy lòng lại vui lên đồng ý với đề nghị của hắn.
Kỷ Thành vốn định đứng dậy nhường giường cho cô còn mình sẽ ngủ trên ghế sô pha, nhưng Sơ Tranh đã trực tiếp nằm xuống một bên giường.
Kỷ Thành: "....."
Cái này... Không cần khách khí luôn vậy sao?
Kỷ Thành vốn là người mở miệng, nhưng bây giờ hắn ngược lại không biết phải làm sao nữa.
Sơ Tranh tắt đèn, căn phòng lâm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài.
Hô hấp Sơ Tranh dần bình ổn lại.
Kỷ Thành cũng từ từ nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được.
Không biết đã qua bao lâu, Kỷ Thành cẩn thận quan sát người bên cạnh một lúc, đôi mắt hắn đã dần thích ứng với bóng tối, lúc này có thể nhìn rõ vài thứ.
Ngón tay hắn dịch về phía Sơ Tranh, đụng vào đầu ngón tay cô, đầu tiên là thăm dò thử chạm nhẹ, sau đó mới cẩn thận nắm lấy.
Cơ thể của hắn cũng khẽ dịch về phía cô.
Sơ Tranh đột nhiên xoay người, thản nhiên kéo hắn vào ngực: "Đừng làm loạn nữa, ngủ đi."
Trái tim Kỷ Thành muốn nổ tung.
Cô không ngủ!
-
Sơ Tranh bị cộm cộm rất không thoải mái, theo bản năng bèn giơ tay hất thứ đó ra.
Nhưng mà đụng phải rồi lại thấy cảm giác không đúng lắm.
Kỷ Thành cũng đồng thời mở mắt ra.
Hai người im lặng mặt đối mặt.
Sơ Tranh trấn định rút tay về, đặt lên hông hắn, nhắm mắt lại, làm như vừa rồi mình vẫn chưa mở mắt ra.
Vì sao hắn không mặc quần a!!
Hắn cởi từ lúc nào!
Mẹ ơi!
Kỷ Thành: ".............."
Quần trong tối qua cũng bị ẩm ướt, sau khi Sơ Tranhhôn hắn thì hắn liền lặng lẽ cởi ra.
Đương nhiên hắn cũng không nghĩ gì hết, chỉ là cảm thấy ẩm ướt nên rất không thoải mái.
Kỷ Thành mở to mắt, nhìn gương mặt đang ngủ.
Cánh môi hắn khẽ cọ qua, thận trọng hôn cô.
Giữa lông mày thiếu niên mang theo vẻ ấm áp, như làn gió tháng ba thổi qua cành hạnh hoa, đầu lưỡi từng chút từng chút lần vào khóe miệng Sơ Tranh.
Sơ Tranh bị hắn náo loạn cũng không có cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đè hắn hôn rất lâu.
Sắc mặt thiếu niên ửng hồng, đến vành tai cũng đỏ ửng.
Sơ Tranh hôn khóe môi hắn, xoay người xuống giường đi toilet.
Kỷ Thành hoảng loạn khẩn trương mặc quần vào, vẫn có hơi ướt át, dính vào người cực kỳ không thoải mái.
Nhưng hắn cũng không để tâm nữa.
Chờ Sơ Tranh đi ra, Kỷ Thành đã mặc xong quần áo.
"Ấm ướt." Sơ Tranh thấy hắn lại mặc quần áo cũ thì hỏi: "Cậu mặc vào làm gì?"
"Thời tiết này cũng không khô được." Kỷ Thành không dám nhìn vào mắt Sơ Tranh.
"Cởi ra."
Sơ Tranh ném lại câu này rồi rời khỏi phòng.
Mấy phút sau cô cầm một bộ quần áo sạch sẽ quay lại.
"Của Chúc Tử An, cậu mặc tạm đi."
Chỉ ngủ lại một đêm nên đa số mọi người đều không mang theo quần áo, không biết vì sao Chúc Tử An lại mang theo hai bộ nên mới có.
Những người còn lại Sơ Tranh không quen nên không muốn hỏi.
Cơ thể Chúc Tử An cao hơn Kỷ Thành một chút, Kỷ Thành miễn cưỡng cũng có thể mặc vừa.
"Chúc Tử An cũng ở đây?"
"Ừ."
Kỷ Thành không nghĩ đến chỉ vì lá thư này mà mình lại như tên ngốc đứng chờ ở đó lâu như vậy, vành tai bắt đầu nóng lên.
-
Kỷ Thành sợ có người nhìn thấy nên ở lại thêm một chút rồi rời đi, trước khi hắn ra ngoài nông trại chuẩn bị đón xe, lại phát hiện ra Sơ Tranh đang đứng ở ven đường.
Thiếu nữ đứng trên đường lớn, ven đường hoa dại nở đầy trải dài đến tận đường chân trời.
Khóe miệng Kỷ Thành hơi cong lên, bước nhanh qua.
"Chờ tôi?"
"Không thì tôi đứng đây chơi à?" Sơ Tranh đút tay vào trong túi, liếc nhìn hắn: "Sao lâu vậy?"
"Sợ bị người khác nhìn thấy." Kỷ Thành nói.
"Cậu rất sợ bị người khác nhìn thấy?" Giọng điệu Sơ Tranh lành lạnh, thẻ người tốt lại sợ người khác thấy ở với mình là sao?
Mất mặt như vậy sao?
Lật bàn!
Kỷ Thành: "........"
Lời này hình như có chỗ nào không đúng.
Kỷ Thành không biết mình đã nói sai ở đâu, trên đường đi Sơ Tranh đều nghiêm mặt, không nói thêm câu nào nữa.
Cuối tuần kết thúc.
Thứ hai là ngày đầu tuần, Sơ Tranh và Kỷ Thành, cùng với người vừa tỏ tình thành công nên vẫn vui sướng như điên - Chúc Tử An, bị gọi vào văn phòng, nhận lấy sự yêu mến đặc biệt của giáo viên vì chuyện dám trốn học.
Sơ Tranh không phục.
Dư Duyệt cũng trốn học a!
Sao lại nắm lấy cô không thả?
Dựa vào cái gì!
Chỉ vì Dư Duyệt xinh đẹp sao?!
Cho nên Sơ Tranh nghĩ cách báo cáo Dư Duyệt với chủ nhiệm giáo dục.
Cô Chu đối với chuyện Dư Duyệt trốn học thì mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng thầy chủ nhiệm giáo dục thì không.
Nghe nói Dư Duyệt cũng giống mình phải viết bản kiểm điểm, Sơ Tranh mới thoải mái hơn ít nhiều.
Dựa vào đâu chỉ có mình cô phải viết!
Đều trốn học như nhau!
Muốn viết thì cùng