Ba, mẹ Văn biết tin con gái nhập viện vì bị bắn trúng, không nói một lời liền thu dọn đồ đạc chạy xe tới bệnh viện.
Vừa vào phòng thì thấy Uy Trì ngồi bên ghế làm việc nhưng bàn tay trái luôn nắm chặt lấy đôi tay nhỏ mềm yếu của Ninh Hinh.
Ba Văn ho khan : " Khụ...!Uy...!Uy tiên sinh, tình hình con gái chúng tôi thế nào rồi? "
Uy Trì gật đầu chào hỏi hai ông bà, gập máy tính lại.
" Cô ấy khả quan hơn rất nhiều rồi, xin lỗi không thể đón tiếp hai người.
"
Ba Văn lắc đầu.
" Không...!Không có gì.
"
Uy Trì mỉm cười.
" Hai người cứ gọi con là Uy Trì, không cần dùng kính ngữ như vậy.
Dù thế nào hai người cũng lớn tuổi hơn con rất nhiều.
"
Ba, mẹ Văn gật đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Gì chứ?! Nhỏ tuổi?! Nhỏ tuổi như vậy mà đã đứng đầu một công ty lớn như vậy.
Hơn nữa tiếng tâm vang dội xa tận chân trời như vậy.
Xét về tuổi tác gì đó...!haiz, thật chất đúng chỉ là việc khách sáo thôi.
Uy Trì cũng đoán được ý nghĩ của ông, bà Văn cũng không nói gì thêm.
Một phần là đúng, một phần cũng là sai.
Anh thường không xét về tuổi tác, cái anh xét vẫn là trình độ của mỗi người.
Có thể đây là khách sáo nhưng phần lớn vẫn là...!khụ...!ba, mẹ vợ tương lai.
Cần phải tạo hình tượng đẹp mắt nhất trong lần gặp đầu tiên a ~
Mẹ Văn lo lắng đến bên cạnh Ninh Hinh, thở dài.
" Việc này...!là ai đã làm với con bé như thế này? Ai lại ác độc đến mức đấy chứ? "
Uy Trì mỉm cười, vút ve bàn tay nhỏ của Ninh Hinh.
" Văn phu nhân cứ yên tâm, hắn ta phải trả cái giá thật đắt vì những chuyện đã làm.
"
Nói ra lời này, không khí trong phòng liền lắng động.
Ba Văn là người trên thuơng trường nhiều năm đương nhiên cảm nhận được mùi nguy hiểm.
Ông nhanh chóng cười nói thêm, phá đi bầu không khí không nên có này.
" Tất nhiên là như vậy.
"
Nhưng tiếc thay Văn phu nhân nào phải như chồng mình?! Bà nhanh chóng phụ họa cho con rể tương lai mình.
" Ông nói như vậy là thế nào? Uy Trì! Con phải cho hắn ta sống không bằng chết mới được! Dám động đến Lạc Y nhà ta thì sao có thể sống yên ổn?! "
Ba Văn rùng mình thầm mắng.
Bà không nói cậu ta cũng làm như vậy thậm chí ngay cả bà còn không thể tưởng tượng được nó giả mang như thế nào!
Uy Trì cười, nhẹ vút ve mái tóc trên trán Ninh Hinh.
" Con sẽ...!"
Cho hắn chết trong nỗi tuyệt vọng, đau đớn nhất.
Đại Cẩu : [...]
Tổ tông tôi ơi, Tiểu công chúa! Ngươi dậy mà xem nam nhân của ngươi sắp hành hung người ta mang rợ như thế nào kìa!
Ta đây off trước! Nếu không ta chịu không nổi sát khí chết người này mất.
Cầu nguyện Tiểu công chúa hai chữ bình yên.
Gần một ngày ông, bà Văn đều tận tình lo lắng cho con gái.
Uy Trì yên tâm hơn phần nào mà đứng dậy, đồng hồ đã gần 7h tối cũng tới giờ làm chính sự rồi.
Uy Trì đứng dậy chào tạm biệt ông, bà Văn.
Thấy bóng lưng khuất dạng của Uy Trì.
Bà Văn không nhịn được mà khen lấy khen để.
" Ninh Hinh đúng là khiếm được một ông chồng hoàn hảo rồi.
Haiz, thật mừng cho con bé.
Mối hôn sự này tôi đồng ý rồi đấy! Ông không có ý kiến gì đâu đó! "
Ông Văn không do dự mà gật đầu.
Ý kiến?! Có điên ông mới ý kiến cậu con rể hoàn hảo này!
Vừa ra cửa, Uy Trì liền thu lại vẻ mặt ôn hòa.
Ánh mắt hiện lên tia máu.
" Đi! "
Mấy vệ sĩ đứng ngoài cửa không khỏi kêu cha, gọi mẹ, cầu tổ tông phù hộ.
Bước chân nặng nề đi theo sau lưng tử thần.
Quản gia chạy ra, cúi đầu tiếp đón.
" Ông...!Ông chủ...!"
Uy Trì không thèm liếc nhìn ông ta một cái.
" Các ngươi tự đến khu huấn luyện chịu phạt đi.
"
Quản gia thở dài.
" Vâng.
"
Bọn họ biết đã phạm lỗi lầm vô cùng lớn.
Hình phạt đến khu huấn luyện cũng được coi như là hình phạt nhẹ nhất rồi...
Uy Trì quay đầu chọn ra vài người vệ sĩ to con.
" Các người