Edit: OchibiHắn có chút mỉa mai, người muốn cô thay đổi là hắn, hiện tại cô thay đổi theo ý thích của hắn, hắn lại có bất mãn mới!
“Mau đi đi!” Từ Như Ý “ôn nhu” thúc giục.
Tằng Vân Lượng có bao giờ làm việc nhà? Hắn muốn giáo huấn cô vài câu giống như bình thường, nhưng phát hiện tìm không thấy cớ! Bây giờ Từ Như Ý nhìn nhu hòa, nhưng cả người mang gai. Hay là……
Lòng của hắn cả kinh. Nhất định là Như Ý đã nhận ra gì đó!
Còn may, cô vẫn vì gia đình này, không nghĩ đến ly hôn. Lúc này Tằng Vân Lượng, đã không còn tìm mọi cách ly hôn Từ Như Ý, mà tính toán như thế nào để tống cổ Mã Oánh đi.
“Được, Như Ý, em cứ ngồi đó nghỉ ngơi.” Tằng Vân Lượng nói.
Hắn xào đồ ăn, bưng lên bàn nói: “Như Ý, về sau đừng tùy hứng. Chúng ta sẽ sống hoà thuận với nhau, được không?”
Từ Như Ý cử chỉ ưu nhã, lại cười nói: “Tằng Vân Lượng, ý của anh là, trước giờ, anh không có sống hoà thuận với em, tất cả là đùa giỡn sao?”
Rõ ràng là hắn không theo lề lối thông thường, lại biến thành cô tùy hứng. Hắn ta treo đầu dê bán thịt chó bản lĩnh thật đúng là đỉnh.
“…… Được rồi, tóm lại mặc kệ thế nào, anh cũng không có ý muốn chia rẽ gia đình này.” Hắn nói thêm.
“Chỉ hy vọng như thế.” Cô châm chọc nói.
Ăn cơm xong, hai người xem TV.
Từ Như Ý rất chuyên chú, Tằng Vân Lượng nhìn cô từ góc độ của hắn, bên má cô càng làm cho người ta cảm thấy dung mạo như thiên tiên.
Làn da phấn nộn kia như hoa đào mới nở vào tháng ba, dù xem gần như thế cũng không tìm thấy chút tì vết nhỏ nào. Hàng mi dày cong cong của cô liên tục chớp chớp, hắn nhìn mà trong lòng nóng lên.
Ánh mắt hắn di chuyển xuống hai chân mềm mịn, mảnh khảnh cân xứng, cảnh đẹp ý liền vui.
Tằng Vân Lượng trầm tiếng nói, ôn nhu nói: “Nhanh đi tắm đi. Như Ý, chúng ta cùng ngủ.”
Từ Như Ý hiểu ý hắn. Một mặt, hắn muốn cải thiện quan
hệ của hai người, mặt khác, cô giờ đây xinh đẹp ưu nhã, không có khả năng không động tâm.
“Em gần đây không thoải mái, anh đi ngủ trước đi.” Cô chỉ nói như vậy.
Đùa hả, cô đối với hắn không có cảm tình, còn chán ghét cực điểm. Muốn ngủ với cô? Không có cửa đâu nha!
Tằng Vân Lượng hoàn toàn tức giận. Hắn hạ mình làm hoà với cô, chỉ đổi lại bộ mặt lạnh lùng, ai chịu nổi?
“Như Ý, em muốn thế nào?” Hắn ngăn tức giận hỏi.
Từ Như Ý sao chép lại lời của hắn, đến ngữ khí cũng giống nhau như đúc, “Tằng Vân Lượng, anh thay đổi rồi. Anh trước kia sẽ không hô to gọi nhỏ với em, bộ dáng của anh bây giờ làm em cảm thấy thật đáng sợ.”
“Anh……” Tằng Vân Lượng sững sờ. Trước kia ư? Đó là chuyện của nhiều năm trước được không!
Năm mười tám tuổi thanh xuân, Từ Như Ý xinh đẹp, như tiểu cô nương e lệ. Luôn luôn nhìn hắn bằng vẻ mặt sùng bái, tâm của nam nhân hư vinh phù phiếm thỏa mãn.
Mười năm qua đi, thành bà chủ gia đình cô bị hắn xem thì phiền nhìn thì ghét, nào đâu còn tình cảm mãnh liệt? Hắn đã sớm hô to gọi nhỏ với cô không phải sao?
Nhưng hiện tại, hai mươi tám tuổi cô vẫn cứ xinh đẹp, tỉ mỉ trang điểm, thậm chí so năm đó càng có vẻ đẹp thành thục trí thức hơn.
Từ Như Ý rõ ràng là ngữ khí oán giận, hắn lại nghe ra cô mang theo vài phần làm nũng.
Tằng Vân Lượng tức khắc sửa miệng, nói nhỏ nhẹ: “Thật xin lỗi em, nhiều năm như vậy anh đã xem nhẹ em. Gia đình này tất cả vì có em, Như Ý, em vất vả rồi.”
“Anh xin lỗi em thật đấy ư, em hiền lành cũng không làm anh vừa lòng; ở gia đình này thật vất vả, mệt chết mệt sống không nhận được một câu lời hay.” Từ Như Ý thờ ơ nói.
Tằng Vân Lượng có chút há hốc mồm.
4/11/2019