Editor: Ochibi
“Trẫm lập tức truyền thái y!”
Dạ Vô Thương cẩn thận mặc xiêm y lại cho nàng, đỡ nàng lên.
Duỗi tay vuốt bụng nhỏ của nàng, Dạ Vô Thương cảm thán.
Nàng có hài tử của hắn! Đã nhiều năm rồi, trong cung không truyền ra tin vui. Không ngờ, người đầu tiên mang thai, sẽ là người hắn sủng ái như thế!
Suy xét đến nàng có khả năng mang thai, Dạ Vô Thương cũng không dám động nàng nữa.
“Như Ý, thật tốt quá. Trẫm rất hạnh phúc!”
“Thần thiếp cũng rất hạnh phúc, cuối cùng cũng có con nối dõi Hoàng Thượng!” Nàng cười rất giống hài tử, “Hoàng Thượng, thần thiếp muốn cùng ngài sinh thật nhiều thật nhiều hài tử!”
“Được.” Dạ Vô Thương cũng cao hứng.
Thái y vừa đến, lập tức chẩn bệnh.
Một lát sau.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương đây là…… trúng độc.”
“Cái gì?” Hai người đồng thời kinh ngạc.
Chỉ là, Từ Như Ý biểu hiện ra chính là tràn đầy thất vọng. Có nước mắt đảo quanh hốc mắt nàng, “Hoàng Thượng, tại sao…… tại sao không phải mang thai?”
Mà Dạ Vô Thương hoàn toàn nổi giận. Thế nhưng có người dám dưới mắt hắn hại người!
Nhìn nàng thương tâm như vậy, hắn chỉ đành phải trấn an, “Như Ý, nàng dưỡng thân thể mới quan trọng, hài tử sẽ có.”
Hắn ôm người thấp thấp nức nở cảm thán.
Tiểu nữ nhân này, chuyện đầu tiên nghĩ đế không phải bản thân trúng độc có thể chết hay không, mà là thất vọng nàng không có hài tử.
Dạ Vô Thương hỏi người một bên: “Ninh Phi trúng độc, nghiêm trọng không?”
“Còn may, chỉ là độc bình thường, phân lượng rất nhỏ, hơn nữa thời gian trúng độc cũng không dài. Vi thần kê mấy phương thuốc sẽ khỏi.”
Dạ Vô Thương cực kì tức giận, “Tra, tra cẩn thận cho trẫm! Trẫm muốn nhìn xem, là ai to gan lớn mật như vậy!”
Chờ những người khác đi khỏi, Dạ Vô Thương mới có chút áy náy, “Như Ý, là trẫm sai, để người xúc phạm tới nàng!”
Từ Như Ý vỗ mặt nàng, lắc đầu, “Không liên quan đến Hoàng Thượng.”
“Trẫm sẽ trả lại công đạo cho nàng!” Dạ Vô Thương nói, nhìn nàng muốn rời giường, hắn nhanh đỡ lấy, “Như Ý, nàng phải nằm nghỉ.”
“Hoàng Thượng ở đây, thần thiếp không muốn lãng phí thời gian.” Từ Như Ý khăng khăng muốn đứng dậy.
“Vậy đừng đi ra ngoài, trẫm bồi nàng chơi cờ ở đây.”
Từ Như Ý nhìn dáng
vẻ hắn khẩn trương, không khỏi nở nụ cười: “Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự không có việc gì. Nếu hôm nay không phát hiện ra, không phải vẫn tung tăng nhảy nhót sao?”
“Nàng luôn như vậy, ngay cả khi thân thể mình không khoẻ cũng không biết tìm thái y! Xem ra, trẫm nên đặc biệt để thái y chờ nàng mọi lúc!”
“Tạ Hoàng Thượng săn sóc!”
Dạ Vô Thương cười sủng nịch: “Nàng bớt gây phiền toái cho trẫm, đã là săn sóc tốt nhất với trẫm.”
Sai người cầm cờ đến, hai người bắt đầu chơi cờ tướng.
“Hoàng Thượng, ngài cẩn thận một chút nha ~ lúc ở nhà, thần thiếp chính là bách chiến bách thắng đó.” Từ Như Ý kiêu ngạo nói.
Dạ Vô Thương buồn cười nhìn nàng, “Vậy nàng nhường trẫm một chút.”
“Không được, là Hoàng Thượng nhường thần thiếp mới đúng!”
“Được được được, theo ý nàng. Trẫm cho nàng một con ngựa đi.”
“Hoàng Thượng……” Mắt to ngấn nước của nàng nhìn chằm chằm qua, bên trong tựa như pháo hoa bắn ra bốn phía, loá mắt cực điểm.
Dạ Vô Thương bị đôi mắt nàng hấp dẫn, “Cái gì?”
“Ngài chỉ cho một con ngựa thôi à……” Nàng tiếp tục nói.
Dạ Vô Thương: “……”
Thì ra “bách chiến bách thắng” của nàng là thế này!
Buồn cười xoa bóp má nàng, tức giận nói: “Không được chơi xấu!”
“Được rồi. Vậy Hoàng Thượng cho thần thiếp một con ngựa, hai cái xe……” Nàng cắn môi, suy tư, “Còn có cái này……”
Dạ Vô Thương lại lần nữa: “……”
Bồi nàng chơi hai ván, Từ Như Ý ngồi yên không nổi nữa liền muốn chạy ra bên ngoài.