Editor Ochibi
Hàn Dĩ An ngẩn người, “Giải mùa thu? Không phải do bọn họ lo sao? Mình không biết……”
Ngay sau lại nói với Từ Như Ý đã làm lơ hắn: “Em gái Như Ý, em có hứng thú gia nhập đội cổ động bóng rổ trường mình không?”
“Anh trai, khi nào bọn anh thi đấu vậy, em muốn đi cổ vũ cho anh!” Từ Như Ý hoàn toàn bỏ qua hắn.
“An, không phải cậu phụ trách sao?”
Hàn Dĩ An không thể hiểu nổi, “Đương nhiên không phải mình……Này Như Ý, em muốn tới cổ vũ cho tụi anh hả?”
“Anh trai, lớp em nhiều bạn nữ đi cổ vũ lắm, đều là vì nghe nói anh ở trong đội trường đó!”
“An, nhớ thông báo thời gian trình diện của người thay thế bổ sung.”
“A…… Như Ý, em thích cái gì?”
“Anh trai, em cũng muốn học chơi bóng rổ, chừng nào thì anh dạy em vậy?”
“Còn nữa, đừng quên phải quét sân trước tiên.”
“Mình biết rồi……” Hàn Dĩ An trả lời, “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm vì sao mình hỏi em ấy, em ấy hỏi cậu, cậu lại hỏi mình? Chúng ta rốt cuộc đang làm gì thế?”
Hàn Dĩ An nói xong, nở nụ cười.
Lúc này, người phục vụ bắt đầu đem đồ ăn. Hàn Dĩ An còn muốn nói gì đó, hai anh em kia đồng loạt im miệng, yên tĩnh ngồi ăn.
Hắn tựa như dư thừa? Ý nghĩ này vô cớ xuất hiện.
Tuy rằng bọn họ đều không để ý tới hắn, nhưng mà, em gái Như Ý thật sự quá đáng yêu! Hoạt bát hào phóng, lại ngoan ngoãn làm cho người ta thích.
Ấn tượng đầu tiên của Hàn Dĩ An với cô rất tốt. Mặc kệ cô không thèm để ý hắn, nhưng chẳng phải điều đó chứng minh cô giữ mình trong sạch sao?
Ăn cơm xong, Hàn Dĩ An liền khoát vai Sở Tĩnh, vụng trộm nói bên tai hắn: “A Tĩnh, em gái cậu đáng yêu ghê. Có bạn trai chưa vậy?”
Nếu mà có, nhất định sẽ không cùng anh trai đi ăn cơm rồi. Hừ, xem hắn thông minh gớm!
“Làm sao vậy?” Sở Tĩnh nhíu mày hỏi.
“Mình thích em gái cậu, mình quyết định theo đuổi em ấy!”
“Cái gì?” Sở Tĩnh cất cao âm lượng, sau đó cảm giác có chút thất thố, nhỏ giọng bổ sung, “Cậu nói cái gì?”
“Cậu không nghe lầm. Mình muốn theo đuổi em gái cậu! Tĩnh, sau
này mình không ngại kêu cậu một tiếng anh trai đâu, thế nào, cậu lời đúng không?”
Sở Tĩnh há miệng thở dốc. Muốn phản đối, nhưng lại phát hiện, dường như mình tìm không ra lý do để phản đối.
Hắn không lên tiếng, Hàn Dĩ An coi như hắn chấp nhận rồi. Đã suy nghĩ cách theo đuổi cô thế nào.
Ba người đi trên đường, Từ Như Ý nhìn Sở Tĩnh xa mấy mét phía trước. Người ta chân dài, vài bước đã bỏ xa cô, ngược lại là Hàn Dĩ An theo bên người cô.
“Như Ý, váy này của em thật xinh đẹp, em mua ở đâu vậy?” Hắn nghĩ cách bắt chuyện.
“Anh trai giúp em mua.”
“Nga, lần sau anh dẫn em đi, có thể chứ?”
Từ Như Ý có chút không kiên nhẫn, “Không thể! Còn có, anh có thể cách xa em một chút không?”
“Như Ý, vậy em có thể tốt với anh một chút không?”
“Không thể.” Đối mặt với loại rớt liêm sỉ này, bạo lực lạnh lùng là phương thức xử lý tốt nhất. Cho nên cô tự động làm lơ những gì hắn nói.
Từ Như Ý đi nhanh vài bước, đuổi theo anh trai phía trước.
Hàn Dĩ An nhếch khóe miệng, có hơi nhụt chí, nhưng hắn sẽ không từ bỏ.
Về đến nhà, Sở Tĩnh trực tiếp đóng cửa phòng ngủ lại, cũng không vào thư phòng làm bài tập.
Từ Như Ý đành phải học ở phòng mình.
Học xong, cô mở máy tính, truy cập vào trang web trường, tạo một bài viết liên quan đến Sở Tĩnh.
Muốn công lược Sở Tĩnh, trước hết cần hiểu biết hắn. Nhưng ngày thường hắn rất ít nói chuyện, con đường để hiểu biết được hắn cũng không nhiều. Ngoài việc hỏi thăm mẹ Sở, cô chuẩn bị thực hiện một bài đăng đặc biệt.
Bài đăng như vậy, cô không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.