Cách Dương Thành không đến mười dặm, cũng có nghĩa nơi đó cách chỗ bọn họ cũng không xa.
Lại đi một chút về phía trước, để ý đến ngã ba đường trên trục đường chính…….
Tin tức này đối với những người ở thôn Tiểu Hà mà nói chẳng khác gì thời tiết đang hạn hán gặp được trời mưa.
Trời còn chưa sáng, có lẽ là giờ Sửu (khoảng 1-3 giờ), là lúc họ thức dậy và lên đường vào đêm qua, dân làng vừa mới ngủ được một lúc đã bị đánh thức.
"Sao thế?" Những người bị đánh thức vẫn còn đang ngơ ngác.
"Trưởng thôn yêu cầu mọi người đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị lên đường.
"
Không ai phản đối cả, ban ngày trời quá nóng, nếu lên đường vào ban đêm sẽ không bị nóng như vậy, mọi người vội vàng ăn tạm thứ gì đó, đặt hành lý lên xe đẩy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, Liễu Thuận lớn tiếng nói: "Mọi người hãy nghe kỹ những gì ta nói, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi chú ý xem ở bên đường có lối rẽ hoặc ngã ba nhỏ nào hay không.
"
"Chúng ta không thể đi qua Dương Thành, cho nên phải vòng qua con đường nhỏ đó, nhất định phải chú ý đến lối rẽ hoặc ngã ba bên đường, nếu có ai nhìn thấy thì phải kịp thời nói với ta".
Sau khi mọi người bao gồm cả những đứa trẻ có thể đi bộ được đều tỏ ý đã hiểu thì con bò già mới chậm rãi đi về phía trước, người đi đầu vẫn là gia đình của trưởng thôn, nhà của Liễu Nhứ đi phía sau cùng, suốt chặng đường đi này, đội hình đều duy trì như vậy.
Gia đình Liễu Nhứ đi ngủ từ sớm, mặc dù biết phải đi đường vòng nhưng nàng không biết về chuyện ngã rẽ nhỏ kia, bây giờ mới nghe được Liễu Thuận nhắc đến.
"Cha, con đường nhỏ ở ngã ba là chuyện gì vậy ạ? Tại sao phải chú ý đến ngã ba đường, chẳng