Tô Tử Ngưng cả người trong trạng thái hư không, bụng dưới cực kỳ đau đớn, bên tai phần phật tiếng gió thổi, rầm rĩ chói tai, thổi đến gò má nàng tê buốt. Nàng nỗ lực mở mắt ra, muốn nhìn xem Tần Mặc Hàm như thế nào, nhưng là uổng công.
Vừa nãy xông thẳng đến đám chim ba đầu khổng lồ, nàng vung ra Càn Khôn Phiến trực tiếp chém xuống một trong ba cái đầu của nó, suýt chút nữa phải dốc cạn linh lực, một cái đầu chim khác cũng bị Tần Mặc Hàm dứt khoát chém đi. Nhưng đồng thời các nàng bị một con chim khác va mạnh vào phi kiếm, nàng tận lực che chở Tần Mặc Hàm, bên hông liền bị cái mỏ thật dài quét qua, huyết dịch theo đó trào ra ngoài. Giờ khắc này rơi ở lưng chừng trời, choáng đầu hoa mắt, eo đau đến tê dại, hội tụ không nổi một tia linh lực. Nhưng là nàng không cam lòng, không cam lòng mới vừa nhìn thấy Tần Mặc Hàm liền như thế chết rồi, càng sợ nàng lại hại chết Tần Mặc Hàm! Nếu như không phải vì bảo hộ nàng, nàng ấy đã sớm chạy thoát.
Mắt thấy sắp va chạm mạnh vào mặt đất, nàng đều có thể nhìn thấy rõ từng đường vân trên cây lá dưới kia, nhưng vào lúc này bỗng nhiên được một người ôm vào trong ngực!
Nàng ấy ôm chặt nàng xoay ngang giữa không trung, sau một khắc lăng không mà bay đi, vững vàng đem nàng đặt trên một tàng cây, rót ra một luồng linh lực cấp tốc bao lấy vết thương nơi bụng, giúp nàng cầm máu.
Tô Tử Ngưng ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử toàn thân tỏa ra một luồng ánh sáng vàng dịu, có chút không thể tin tưởng, dĩ nhiên là Tần Mặc Hàm!
Giờ khắc này trên người nàng ấy khí thế bức người, vẻ mặt lãnh đạm nhưng lại có cỗ khí phách cao lãnh bất phàm, trong tay trường kiếm vàng óng càng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, rực rỡ đến lóa mắt. Hơn nữa, nàng ấy liền như vậy không nói một lời, cả người bao bọc một luồng nhàn nhạt linh lực, từng bước từng bước hư không mà lên, nhìn như tùy ý nhưng tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng ngang hàng cùng con chim đầu lĩnh màu vàng.
Tô Tử Ngưng sững sờ lắc lắc đầu, không thể, Tần Mặc Hàm chiêu này chính là lăng không hư độ! Rõ ràng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới có thể làm được! Nàng ấy... Rõ ràng mới Trúc Cơ đỉnh cao, làm sao có khả năng...
Tần Mặc Hàm liếc mắt nhìn chim ba đầu khổng lồ, nó có chút khiếp đảm co về phía sau, nhưng lại cường ngạnh nhìn chằm chằm, không chịu rời đi. Tần Mặc Hàm không chút do dự, trường kiếm trong tay vươn cao, chấn động cuốn lên mãnh liệt kình khí, nhanh như tia chớp xuất hiện giữa trời, di chuyển tức thời đến bên cạnh chim đầu lĩnh, lăng không chém xuống! Một cái đầu màu vàng bên trái lập tức bị nàng trảm mất! Chim đầu lĩnh kêu thảm một tiếng, lăn lộn lui ra thật xa. Tần Mặc Hàm chưa ngừng lại, cấp tốc tiến lên, chim khổng lồ hốt hoảng tránh né, trên người lông đuôi lưu loát rơi xuống đầy trời. Chỉ là ngay lúc này, thân thể Tần Mặc Hàm đột nhiên chấn động, kiếm trong tay suýt chút nữa cũng cầm không vững.
Tô Tử Ngưng nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt, rất hiển nhiên, chim khổng lồ cũng không bỏ qua phản ứng quái lạ của Tần Mặc Hàm, lập tức như một viên đạn pháo lao thẳng tới. Tần Mặc Hàm không thấy bóng dáng Tần Phóng cùng Tần Hạ, không chần chừ nữa, xoay người trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt Tô Tử Ngưng! Nàng không để ý Tô Tử Ngưng đang thất kinh nhìn mình, liền mang theo nàng ấy trong nháy mắt lăng không mà đi. Tốc độ của nàng nhanh đến mức khó mà tin nổi, nguyên bản theo sát không nghỉ chim ba đầu khổng lồ, ở mấy hơi thở sau liền mất bóng.
Tô Tử Ngưng càng phát giác không ổn, bởi vì giờ khắc này các nàng sắp rơi vào giữa lòng biển vô tận, mà nàng càng lo lắng Tần Mặc Hàm đột nhiên nhảy vào cảnh giới Nguyên Anh. Nàng gấp gáp hỏi: "Mặc Hàm, nàng như thế nào, nàng nói cho ta biết..."
"Phốc "
Không nghe tiếng nàng ấy trả lời, mà trước mắt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, để Tô Tử Ngưng trong lòng giật mình, lập tức cảm giác được đôi tay đang nắm chặt y phục của nàng đang dần buông lỏng. Tô Tử Ngưng nỗ lực xoay người, đem Tần Mặc Hàm đang vô lực ngã xuống ôm vào trong lòng, hai người trực tiếp rơi vào trong lòng biển lạnh ngắt, làm tung lên mấy cột nước trắng xóa.
Lực xung kích cực lớn, trong nháy mắt đem hai người tách ra, Tô Tử Ngưng trong lòng đau đến phát điên, liều mạng bơi về phía Tần Mặc Hàm đã không còn chút cảm giác chút nào chìm xuống, trong nước không phát hiện được nước mắt, nhưng là Tô Tử Ngưng cảm thấy con mắt đau nhức không tả được.
Rốt cục đem người ôm vào trong lòng, Tô Tử Ngưng ôm nàng ấy, cả người run sợ, xem trong miệng Tần Mặc Hàm yếu ớt phun ra bọt khí, mau mau cúi đầu đem chút hơi thở còn lại dẫn theo một luồng linh lực truyền vào trong miệng của nàng ấy.
Mềm mại môi dán chặt vào nhau, cảm giác ướt át xen lẫn mùi máu tươi, để Tô Tử Ngưng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng ôm Tần Mặc Hàm, cố gắng nổi lên trên mặt nước. Trên mặt chất lỏng lạnh lẽo cùng ấm áp đan xen vào nhau, Tô Tử Ngưng nâng gương mặt trắng bệch của Tần Mặc Hàm lên, vuốt đi bọt nước trên mặt. Nàng nhìn biển cả mênh mông vô bờ, nhất thời lòng sinh tuyệt vọng. Bên hông vết thương phảng phất giống như bị đao cắt, đau đến nàng cả người run rẩy, nhưng nhìn người trong lòng hầu như không còn hơi thở, nàng khẽ cắn răng mãnh liệt bơi về phía trước.
Một đường bơi đi cho đến khi linh lực sắp khô cạn, trên người nàng linh đan cũng không phải tình trạng này có thể dùng, chỉ có duy nhất ba viên phục hồi dược, nàng sợ Tần Mặc Hàm không chịu được nữa toàn đút cho nàng ấy. Nàng chỉ dựa vào thể lực chống đỡ mà bơi đi, chờ linh lực khôi phục chút ít, liền bắt đầu triển khai linh lực cấp tốc đẩy mạnh. Đại khái là trời không tuyệt đường sống của các nàng, trôi nổi giữa biển cả suốt một ngày một đêm, rốt cuộc các nàng kỳ tích tìm thấy một hòn đảo nhỏ.
Tô Tử Ngưng chật vật đem Tần Mặc Hàm dắt lên bờ, dựa vào bên người nàng ấy trầm thấp thở dốc, nàng môi khô nứt nghiêng nửa thân mình phủ ở trên người Tần Mặc Hàm, nhìn xem nàng ấy vô lực nằm trên đất, hai con mắt đóng chặt, trên môi không có một chút hồng hào, không giống như lúc ở trong nước chạm vào mềm mại, giờ khắc này môi nàng ấy khô nứt trắng bệch.
Mái tóc đen dài ướt át của Tần Mặc Hàm trải trên bờ cát, y phục màu trắng bị thấm ướt dán sát vào da thịt nàng ấy, đường cong diễm lệ hiện ra không sót một chút gì, tuy rằng chật vật mà gầy yếu, nhưng vẫn phá lệ đẹp đẽ. Tô Tử Ngưng vuốt lên gương mặt lạnh lẽo của người trong lòng, nước mắt tuôn xuống như mưa, nàng khóc đến kìm nén không một tiếng động. Tại sao nàng ấy lại ngốc như vậy....dọc theo đoạn đường đến đây bất luận nàng nói chuyện thế nào, gọi đến thế nào, nàng ấy cũng chưa từng trả lời, mỗi một khắc trôi qua đều khiến nàng sợ hãi đến đòi mạng. Không phải nàng cố gắng không nổi, mà chỉ sợ cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng không chịu được Tần Mặc Hàm bị thương nữa, cơn đau này quá khó tiếp thu rồi, đâm vào nàng thở không nổi, cho dù đời trước trải qua nhiều bi kịch như vậy, nàng cũng không thống khổ như bây giờ. Nàng ngơ ngác nhìn môi nàng ấy, hồi tưởng lại dưới nước sợ hãi đau lòng hôn đến, trong lòng nhất thời tim đập điên cuồng, nàng nhất thời sửng sốt, sau một hồi nàng nở nụ cười, rồi lại bưng kín mặt khóc thành tiếng.
Nàng vùi mặt vào nơi cổ lạnh lẽo của Tần Mặc Hàm, liên tục nức nở nói: "Không cho phép nàng chết, nàng cũng ngay trước mặt ta chết qua một lần, không cho phép nàng lại chết. Nàng là đồ ngốc, ai bảo nàng hồ đồ như vậy." Nàng thích Tần Mặc Hàm vô cùng, nàng thật giống như đã yêu nàng ấy rồi.
Nàng làm sao chịu đựng nổi, cũng không phát hiện trong lồng ngực Tần Mặc Hàm một trận ánh sáng dìu dịu tứ tán ra, chậm rãi rót vào trong cơ thể nàng ấy. Đoàn ánh sáng nhu hòa kia đang muốn rót vào vết thương bên hông của Tô Tử Ngưng, thì đột nhiên Tần Mặc Hàm ho khan một tiếng, Tô Tử Ngưng cả kinh vội vàng bật dậy, tia sáng kia cũng cấp tốc trốn đi.
Tô Tử Ngưng giờ khắc này mừng đến không biết trời nam đất bắc, vội vàng đem Tần Mặc Hàm ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng ấy, luôn miệng nói: "Mặc Hàm, Mặc Hàm? Nàng tỉnh rồi... Nàng... Nàng thế nào rồi, nơi nào... Chỗ nào... Khó chịu?" Hỏi đến cuối cùng, nàng so với ai đều đau lòng giống như vậy, nghẹn ngào nói không nên lời.
Tần Mặc Hàm nhìn Tô Tử Ngưng cố nén tiếng khóc nức nở, trong lòng bỗng nhiên có chút đau xót... Tựa hồ là đau xót. Chỉ là nàng không thích, trầm giọng nói: "Ta không có chuyện gì, cũng không khó chịu, chính là không khí lực, không thể động đậy."
Nàng lúc đó vì cứu Tô Tử Ngưng nên tự bức ép bản thân