"Khụ...... Khụ......" Bị câu nói này làm cho thiếu chút nữa thì sặc, Tần Mặc Hàm ho khan vài tiếng, sắc mặt ửng đỏ, ngay sau đó mới bình tĩnh nói: "Không phải."
Lông mày Tô Tử Ngưng khẽ nhíu lại, lập tức suy nghĩ một chút, Tu Chân giới tựa hồ cũng có đồng tính đạo lữ, nhưng cũng chỉ nhằm mục đích song tu, nàng một cái phế vật, Tần Mặc Hàm cần thiết hy sinh lớn như vậy sao? Cho nên nàng mới phản xạ có điều kiện xem Tần Mặc Hàm là nam nhân.
Bất quá nhìn xem khí chất cùng tên gọi của nàng, cũng không có khả năng là nam nhân. Nhưng nếu không phải nam nhân, nàng liền càng không tin, nếu là nam nhân, còn có thể giải thích là vừa ý sắc đẹp của nàng. Mà nàng cùng Tần Mặc Hàm tổng cộng gặp nhau chưa quá hai lần, sao tự nhiên có thể coi trọng nàng.
Nhìn Tô Tử Ngưng một mặt không tin, Tần Mặc Hàm cũng không nói thêm lời Nào, tuy nói là trêu chọc nàng ấy, nhưng Tần Mặc Hàm cũng hiểu rõ đây không tính là đùa, nàng thật bởi vì người này nên mới làm như vậy.
"Sắc trời không còn sớm, nếu tiếp tục trì hoãn, ngươi sẽ khiến kẻ khác hoài nghi." Thời gian bên này và nơi nàng sống dường như không đồng bộ, lúc nàng ngủ là hơn bảy giờ, mà ở đây phỏng chừng mới đến giờ Tuất.
Tô Tử Ngưng tiếp nhận đồ vật, ngước mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngươi." Vô luận xuất phát từ nguyên do gì, giờ phút này Tần Mặc Hàm là thật sự giúp nàng.
Nhìn nàng ấy rời đi, ánh mắtTần Mặc Hàm có chút hoảng hốt, nàng không biết trạng thái bây giờ của mình có thể duy trì bao lâu, Lâm Khinh Trần đã chết, nàng còn có thể trở về sao? Tần Mặc Hàm có chút tự giễu, xem ra chính mình vẫn là trời sinh thích hợp thế giới này, đối với sinh tử của một người, nàng giờ phút này thế nhưng đã không có quá nhiều cảm giác, thậm chí nàng còn nghĩ có thể chiếm cứ luôn thân thể người khác hay không.
Bóng đêm càng lúc càng bao trùm, Tô gia tuy rộng lớn nhưng ban đêm vô cùng yên tĩnh. Phần lớn mọi người đều say mê tu luyện, trong đêm tĩnh mịch, tâm tình cũng thoải mái hơn, là thời cơ tu luyện tốt. Thế nhưng Tần Mặc Hàm lúc này tâm loạn như ma, nàng cẩn thận nhìn qua ký ức của nguyên thể, để hiểu rõ thêm thế giới này.
Nàng cảm thấy chuyện này hết thảy đều không phải trùng hợp, ngày ấy nàng mơ thấy Chấp Mặc, Chấp Mặc nói mang nàng đi, nàng liền thấy được giao diện kỳ quái kia, bắt đầu xuyên qua xuyên lại. Chính là Chấp Mặc đã lợi hại đến thế, có thể đem nàng tùy ý mang đi một thế giới khác sao? Hết thảy những chuyện phát sinh này vì sao lại không thể nói thẳng, phải thông qua một quyển tiểu thuyết để tiến hành? Vì sao Chấp Mặc không trực tiếp đưa nàng đến không gian của nàng ấy, mà lại đưa về thời điểm Chấp Mặc – Tô Tử Ngưng mười lăm tuổi? Hiện giờ hướng đi của câu chuyện bị nàng thay đổi, quyển tiểu thuyết này sẽ biến thành như thế nào?
Nàng ngồi ở trên giường suy tư hồi lâu, bất tri bất giác cuối cùng lại rơi vào tu luyện, mà trong phòng từng sợi linh khí ngưng tụ thành sương mù màu trắng sữa, cuồn cuộn không ngừng tiến vào cơ thể nàng, biến mất không còn tăm tích.
Lúc tỉnh lại lần nữa trong nhà mình, trong lòng Tần Mặc Hàm tuy rằng có chút thất vọng nhưng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Lần này tinh thần của nàng rất tốt, trước đó Giang Tư đã chuẩn bị bữa sáng cho nàng, thấy nàng tỉnh giấc liền vui vẻ vô cùng.
"Hôm nay trông tinh thần cậu tốt lắm, xem ra đêm qua ngủ rất ngon, tranh thủ thời gian ăn sáng đi."
"Ừ, cảm ơn cậu." Tần Mặc hàm cũng có chút kỳ quái, chính mình cả đêm cũng không chút nào nghỉ ngơi, sao tinh thần lại có thể tốt nhỉ? Hơn nữa nàng cảm giác rằng, mình vẫn còn lưu lại thứ thuộc về thế giới kia, hiện giờ nàng cảm thấy không gian xung quanh càng thêm bay bổng, trong lòng luôn có một cảm giác trống rỗng vắng vẻ lợi hại. Loại cảm giác này không cách nào hình dung, liền giống như linh hồn của nàng bị người chia cắt.
Bên này sự tình còn chưa làm xong, nàng giữ vững tinh thần tiếp tục hoàn thành phần còn lại của bản dịch, biên tập trau chuốt kỹ càng mới gửi cho đối tác. Nàng thật là mong chờ trang tiểu thuyết kia lại xuất hiện, thấp thỏm nhìn vào máy tính, chờ đến đúng ba giờ sẽ xuất hiện giao diện kỳ lạ kia.
Khi đồng hồ trên tường chỉ đúng ba giờ, màn hình vi tính lấp lóe một chút, giao diện kia mở ra. Một chương này cơ hồ đều viết về thời gian Tô Tử Ngưng rơi vào Mai Cốt Chi Địa. Tầm Mặc Hàm không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm màn hình vi tính, cho đến khi đôi mắt đỏ lên. Nếu chỉ đơn thuần là xem tiểu thuyết thì bất quá thổn thức vài tiếng, lại kinh ngạc khen ngợi tài hoa của tác giả, sẽ dằn vặt người như thế. Nhưng đây là tất cả về người đang còn sống sờ sờ, còn là người nàng quan tâm và quý trọng nhất, ngoại trừ đau lòng và phẫn nộ, rốt cuộc không còn cảm xúc dư thừa nào.
Mai Cốt Chi Địa chính là nơi năm đó Ma tộc xâm lấn Tu Chân giới, Ma Đế đem Ma Vực dời đến tận chỗ này, hai bên tại đây chiến đấu kịch liệt. Trận chiến ấy Tu Tiên giới năm đại tông, ba gia tộc lớn toàn bộ đều tham gia, đem Ma Đế cùng bốn vị Ma Sứ trong sáu vị chôn xuống Mai Cốt Chi Địa, đồng thời bốn vị dẫn đầu phía Tu Chân giới đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp cũng ở tại đây bỏ mình, người Tu chân cùng Ma tộc tử thương vô số.
Trận đại chiến này đã phá hủy hoàn toàn Mai Cốt Chi Địa, đến nay bên trong sát khí trùng trùng che lấp cả ánh mặt trời, khiến cho vùng đất này chìm ngập trong tử khí. Mà trận chiến năm đó càng làm cho Tu Chân giới nguyên khí hao tổn nặng nề. Đến nay trải qua hơn một vạn năm, ngũ đại tông cùng ba gia tộc lớn chưa từng có ai bước vào cảnh giới Độ Kiếp.
Tô Tử Ngưng rơi vào Mai Cốt Chi Địa, suốt mười năm, mỗi ngày bị ma khí ăn mòn! Người tu hành đến cảnh giới cao còn không thể chịu đựng được ma khí ăn mòn, huống chi là người bị phế đan điền như Tô Tử Ngưng. Sau đó nàng bị cuốn vào trận pháp do trận chiến ác liệt năm xưa để lại, nhìn thấy được tàn ảnh chém giết điên cuồng, xém chút nữa đã chết. Tuy nói cuối cùng trời xui đất khiến, rơi vào hang động của vị Đại Thừa đã phi thăng vạn năm trước, trốn qua được một đoạn thời gian nhưng những thống khổ mà nàng gặp phải, không gì diễn tả được. Mặc dù sau này Tô Tử Ngưng chạy thoát vẫn có thể sống tiếp, thế nhưng bị ma khí nhập thể sẽ để lại ấn ký. Tại nơi mà người ta đối với Ma tộc chán ghét cực điểm, ngày sau sẽ thế nào, Tần Mặc Hàm đều có thể đoán được kết quả.
Khó trách lúc trước trong giấc mộng, Chấp Mặc từng nói với nàng rằng, nàng ấy không thích hắc ám, ấn ký dữ tợn trên cánh tay Chấp Mặc sợ rằng cũng là do ma khí nhập thể lưu lại.
Trong lòng Tần Mặc Hàm phẫn nộ tột cùng, rõ ràng là một người đang sống tươi đẹp, vì sao lại biến thành nữ chủ trong một câu chuyện bi thảm, nhân sinh khổ sở như vậy, cái tiểu thuyết này rốt cuộc từ nơi nào tới! Thế nhưng nàng trừ bỏ khó chịu, cái gì cũng không rõ ràng, cũng đành phải bất lực. Chỉ là nàng có trực giác, nàng không nhất định cứ phải tiếp tục cuộc sống ở nơi này, nàng có khả năng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi kia, cảm giác giống như nàng hẳn là phải thuộc về nơi đó mới đúng.
Tần Mặc Hàm nghĩ đến Giang Tư, đây là người bạn duy nhất của nàng, đến cuối cùng nàng chỉ sợ sẽ gây phiền phức không nên có cho cô ấy. Đứng dậy cầm bút ghi lại một bức thư, đặt vào ngăn kéo bên giường, sau đó nàng đem tất cả tiền bạc tích lũy của mình cùng thẻ ngân hàng đều đặt vào trong ngăn kéo, nếu nàng đoán không sai, lần đi này hẳn là rất khó trở lại lần nữa.
Buổi tối, Tần Mặc Hàm chuẩn bị một bữa ăn vô cùng phong phú, thậm chí hiếm khi cùng Giang Tư uống rượu. Giang Tư cảm thấy không thích hợp, chính là Tần Mặc Hàm vẫn bình tĩnh như trước, nhìn không ra có điểm gì kỳ lạ. Sau khi ngà ngà say, Giang Tư mới lung lay trở về phòng, vừa đi đến cửa lẩm bẩm nói: "Chúng ta là bạn bè, Mặc Hàm, nếu cậu có việc gì nhất định phải nói cho tớ biết."
Tần Mặc Hàm trong mắt có chút áy náy, nàng nhấp nhấp miệng, nhẹ giọng nói: "Ừ, cảm ơn cậu, Giang Tư."
Giấc mộng của nàng đã kéo dài mười mấy năm qua, là màu sắc duy nhất trong cuộc đời trống trải buồn tẻ của nàng, là Chấp Mặc ở bên cạnh nàng suốt mười mấy