Lâm Hoa Hoán giải thích: “Đây là phần thưởng có được từ lần làm nhiệm vụ trước đó, tổng cộng có hai vại.
” Một vại cho ông bà nội, vại còn lại cho ba mẹ.
Thế không có phần để chia cho thím út của cháu à? Phương Phán Xuân xém chút nữa đã nói toạc ra mấy lời này.
Hai ông bà già bọn họ đáng lẽ là phải ở chung với nhà con trai cả, nhưng con trai út hy sinh ở trên chiến trường, để lại mấy đứa con còn nhỏ xíu, mẹ của bọn chúng lại nói là sẽ không tái giá, vì thế hai người bọn họ liền tới ở chung với nhà của con trai út ở bên kia, phụ giúp chăm sóc cho ba đứa trẻ.
Chung quy thì một bàn tay cũng có ngón ngắn ngón dài, cho nên rất khó tránh khỏi việc thiên vị.
Bọn họ có ba người con trai, con cả là người trung thực lại cần mẫn, con thứ hai thì chuyển nghề rồi trở về làm đội trưởng đội sản xuất.
Chỉ còn lại nhà của con trai út là khiến cho người ta phải nhọc lòng, cuối cùng lòng của hai ông bà cũng hướng về bên này, có thứ gì tốt cũng muốn dành về cho mấy đứa cháu nhà con út.
Ánh mắt của Hiểu Hiểu lập tức dính vào trên lon thịt hộp!Thứ này là thịt hộp của năm 1967 đây sao!Cô đã từng ăn qua một lần, bên trong thật sự có thịt, hương vị cũng đặc biệt ngon.
Lâm Hoa Khôn mắt trông mong nhìn thoáng qua mẹ mình, lại nhìn thoáng qua anh tư, sau đó khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Ngay cả cậu còn như vậy, đương nhiên Lâm Tú Hồng càng khỏi phải bàn, tầm mắt của cô luôn dính ở thịt hộp trên tay bà nội mình.
Thịt a, Lâm Tú Hồng không khỏi nghĩ lại, lần cuối cùng mình được ăn thịt là khi nào? Hình như hơn ba tháng rồi thì phải, lúc đó cô được ăn một cục thịt băm, nhưng chỉ là miếng rất nhỏ mà thôi.
Ăn xong Lâm Tú Hồng vẫn nhớ mãi không quên hương vị đó.
Phương Phán Xuân trừng Lâm Tú Hồng rồi liếc mắt một cái: