Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

143: Pn7 Ttnxmp Vậy Ta Không Làm Ca Ca Của Đệ Nữa Có Thể Làm Bạn Đời Của Đệ Không


trước sau


 
PN7: TTNxMP: Vậy ta,không làm ca ca của đệ nữa, có thể làm bạn đờicủa đệ không?
Mộ Phi không tim không phổi, lại bắt đầu uống rượu, hôm sau tỉnh lại liền quên hết những lời đã nói tối qua, vẫn giống như mọi ngày vui vẻ chơi đùa với Thẩm Thanh Ngạn như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Thẩm Thanh Ngạn lại khắc ghi những lời Mộ Phi đã nói vào trong lòng.
Thế nhưng Thẩm Thanh Ngạn vẫn có chút e sợ.
Một mặt, anh không chắc lời nói của Mộ Phi có thể xem là thật hay không, mặt khác,Thẩm gia đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, anh thực sự không có cách nào nói chuyện yêu đương.
Chỉ có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy.
Nhưng Thẩm Thanh Ngạn đâu có ngờ, sự trì hoãn này lại xảy ra vấn đề.
Phượng Thanh Hàm đưa Mộ Phi đi rồi.
Đêm hôm trước, Mộ Phi cũng đã nói với Thẩm Thanh Ngạn chuyện này, lúc đó Mộ Phi chỉ nói Phượng trưởng lão muốn nhận cậu làm đồ đệ, còn muốn đưa cậu vào động phủ để tu hành.
Mặc dù Thẩm Thanh Ngạn lúc đó có chút không nỡ, nhưng anh cũng biết chuyện này sẽ rất tốt cho tương lai của Mộ Phi, vì vậy anh đã khuyến khích cậu và để cậu đi.
Nhưng hôm sau, Thẩm Thanh Ngạn lại nghe thấy đủ loại đồn đại trong Thanh Ngọc Kiếm Tông, tất cả đều liên quan đến Mộ Phi và Phượng Thanh Hàm.
“Phượng trưởng lão muốn nhận Mộ Phi làm đồ đệ? Chẳng phải ông ấy không không thu đồ đệ sao?”
“Ngươi cũng tin loại chuyện nhảm nhí này sao? Chẳng phải Phượng trưởng lão đã dẫn Mộ Phi đến Tử Duyên Tiên Phủ rồi sao? Hồi đó ông ấy đã nói, ngoại trừ đạo lữ của ông ấy ra, không ai có thể tiến vào Tử Duyên Tiên Phủ của ông ấy.

Ông ấy có mục đích gì, các ngươi còn không nhìn ra sao.”
“Thì ra là vậy, nhìn như là thu đồ đệ, nhưng thật ra là tìm đạo lữ cho mình.

Đúng là cao tay mà!”
“Còn không phải sao, nghe nói Phượng trưởng lão có huyết mạch Thanh Điểu, còn Mộ Phi có huyết mạch Loan Điểu, huyết mạch Loan Điểu vẫn cao cấp hơn huyết mạch Thanh Điểu.

Nếu hai người đó song tu với nhau, đối với Phượng trưởng lão và Mộ Phi chỉ có lợi mà không có hại—”
Nghe tiếng các đệ tử thảo luận, Thẩm Thanh Ngạn vốn còn bình tĩnh trong đầu lập tức nổ đùng một cái.
Anh không kịp suy nghĩ gì liền xông lên, túm cổ áo một đệ tử, trầm giọng nói: “Tử Duyên Tiên Phủ ở đâu?!”
Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên nhảy ra, mọi người đều bị làm cho giật mình, nhưng nhìn thấy cặp mắt long sòng sọc của Thẩm Thanh Ngạn lúc này lộ vẻ liều mạng, mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này, có người run rẩy vươn tay ra, chỉ về một hướng.
Thẩm Thanh Ngạn bỏ lại đám người ở phía sau, quay đầu ngự kiếm bay đi.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Ngạn rời đi, ban đầu mọi người đều nhíu mày nghi hoặc, sau đó khi định thần lại thì bày ra những biểu cảm khác nhau.
Một đệ tử phản ứng lại đầu tiên liền hừ một tiếng nói: “Muốn cướp người của Phượng trưởng lão, hắn ta tự tìm đường chết!”
Các đệ tử khác đồng thanh hùa theo.
Ai biểu bọn họ vừa coi thường Thẩm Thanh Ngạn lại vừa ghen tị với Mộ Phi chứ.
Ước gì chuyện này náo đến long trời lở đất đi.


Trước khi Thẩm Thanh Ngạn chạy đến Tử Duyên Tiên Phủ, để xác nhận tính chân thật của tin tức này, anh cũng đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Mộ Phi.
Chỉ là những tin nhắn đó đều không nhận được hồi đáp.
Thẩm Thanh Ngạn biết Mộ Phi bình thường rất rảnh rỗi, cho nên về cơ bản là gửi tin nhắn cho cậu, bất kể là lúc nào thì cậu cũng đều nhanh chóng trả lời lại.
Lúc này qua thật lâu cũng không có người đáp lại, trái tim Thẩm Thanh Ngạn từ từ chùng xuống.
Lúc đầu những lời đám người kia nói anh chỉ tin ba phần, nhưng bây giờ anh đã tin bảy phần rồi.
Đặc biệt là khi Thẩm Thanh Ngạn chạy đến trước Tử Duyên Tiên Phủ, có hai tu sĩ đang đứng canh trước cổng phủ, cổng đã bị khóa, phía trên còn hạ rất nhiều cấm chế.
Khi Thẩm Thanh Ngạn nhìn thấy hai tu sĩ canh cửa và tầng tầng cấm chế đó, anh gần như tin chắc rằng những gì đám đệ tử kia nói là sự thật.
Nhưng anh cũng không phải người xốc nổi, âm thầm cắn răng một cái, anh vẫn tiến lên phía trước, chắp tay nói với hai vị tu sĩ: “Xin chào hai vị sư huynh.”
Hai tu sĩ nhìn thấy Thẩm Thanh Ngạn đều tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi tới tìm Mộ Phi sao? Không khéo rồi, bây giờ cậu ta đang tu luyện.”
“Tu luyện?” Thẩm Thanh Ngạn trong lòng hơi trầm xuống, có một loại dự cảm không tốt, “Tu luyện cái gì, đáng để khoa trương như vậy sao.”
Hai vị tu sĩ cười nói: “Phượng trưởng lão vì muốn kí/ch thích huyết mạch Loan Điểu cho cậu ta nên đang song tu với cậu ta đó.”
Thẩm Thanh Ngạn: ?!
Nghe đến câu cuối cùng, Thẩm Thanh Ngạn như không thể tin vào tai mình.
Sau đó, đầu anh nổ vang một tiếng, không kịp suy nghĩ gì về vẻ mặt bình tĩnh của hai vị tu sĩ, anh liền xông vào.
Hai tu sĩ biến sắc, hiển nhiên tiến lên ngăn cản.
Nếu là ngày thường, Thẩm Thanh Ngạn sẽ bình tĩnh lại một chút, hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới đi vào.
Nhưng vừa rồi nghe thấy Phượng Thanh Hàm và Mộ Phi đang song tu, không hiểu sao lòng anh lại bốc lên một ngọn lửa giận dữ nóng hừng hực.
Ngọn lửa này bùng cháy dữ dội, đã đốt sạch hết lý trí của Thẩm Thanh Ngạn.
Tu vi của hai tu sĩ vốn dĩ cùng cấp với Thẩm Thanh Ngạn, thậm chí còn cao hơn một chút, nhưng lúc này họ đối đầu với Thẩm Thanh Ngạn, còn là hai chọi một nhưng lại không thể ngăn được Thẩm Thanh Ngạn hai mắt đã đỏ ngầu.
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Ngạn hạ gục hai vị tu sĩ, phá cổng Tử Duyên Tiên Phủ, cầm kiếm xông vào.
Anh hung hãn đến nỗi khiến cho hai vị tu sĩ mặt mũi bầm dập nhìn đến choáng váng.
Kỳ thực hai vị tu sĩ không nhìn thấy, tay cầm kiếm của Thẩm Thanh Ngạn đã hơi run lên.
Thẩm Thanh Ngạn không ngại đánh người, cũng không sợ bị xử phạt, thậm chí anh còn không sợ phải liều cả mạng, nhưng anh sợ … Mộ Phi xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Thanh Ngạn như bị dao cứa.
Mộ Phi còn nhỏ lắm, cậu ấy còn nhỏ như vậy mà!
Nhưng đến khi Thẩm Thanh Ngạn cầm kiếm bước đến trước cửa mật thất, cánh cửa mật thất lại tự động mở ra.
Trái tim Thẩm Thanh Ngạn run lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, bên trong truyền ra một giọng nói lạnh nhạt, là giọng của Phượng Thanh Hàm.
“Vào đi.”
Nghe thấy hai chữ này, Thẩm Thanh Ngạn vô thức siết chặt thanh kiếm trong tay, sau đó anh nghiến răng nghiến lợi kiên quyết bước vào.


Tuy nhiên, khi Thẩm Thanh Ngạn bước vào mật thất, nhìn thấy cảnh tượng hiện tại của Phượng Thanh Hàm và Mộ Phi, anh không khỏi sững sờ.
Lúc này Mộ Phi đang nằm bò trên bàn, uống một bát lớn nước màu tím không biết là thứ gì, vừa uống vừa vẻ mặt cầu xin nói: “Sư tôn, tinh hoa của Tử Ngọc nhân sâm đắng quá, con có thể uống ít lại không?”
Thẩm Thanh Ngạn: ? ? ?
Ngay lúc Thẩm Thanh Ngạn còn đang kinh ngạc, Phượng Thanh Hàm ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Lát nữa còn phải song tu, con uống ít quá sẽ cảm thấy khó chịu.”
Thẩm Thanh Ngạn: ?!
Giây tiếp theo, Thẩm Thanh Ngạn giơ kiếm chặn ở trước mặt Mộ Phi, lạnh giọng nói với Phượng Thanh Hàm: “Sao Phượng trưởng lão là người lớn lại không biết tự trọng như vậy?”
Ngay khi Thẩm Thanh Ngạn thốt ra câu này, đừng nói đến Phượng Thanh Hàm đột nhiên biến sắc, ngay cả Mộ Phi ở phía sau Thẩm Thanh Ngạn cũng không khỏi đặt chiếc bát trong tay xuống.
Lúc này, Mộ Phi lo lắng nhìn Thẩm Thanh Ngạn, cậu đang định giải thích thì Phượng Thanh Hàm đã hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên.
Ngay lập tức, vô số dải lụa bay ra, chỉ trong phút chốc Thẩm Thanh Ngạn đã bị trói chặt lại.

Nửa canh giờ sau, Mộ Phi tay đối tay với Phượng Thanh Hàm, vừa song tu vừa lo lắng lén nhìn Thẩm Thanh Ngạn lúc này đang bị treo ngược trên xà nhà, mặt mũi đã trướng đến đỏ bừng, cậu thì thầm: “Sư tôn à, còn treo nữa sẽ chết người đó.”
Phượng Thanh Hàm liếc Mộ Phi một cái: “Ta không làm cho hắn câm luôn là đã nể mặt con lắm rồi, con tốt nhất là đừng cầu xin cho hắn.”
Mộ Phi: “Ò…”
Thẩm Thanh Ngạn: ……
Nhưng đúng là lần này anh đã làm sai rồi, cho nên mặc dù bị treo

ngược trên xà nhà vô cùng khó chịu nhưng Thẩm Thanh Ngạn vẫn cố chịu không rên lên một tiếng.
Khoảng hai canh giờ sau, Phượng Thanh Hàm và Mộ Phi cuối cùng cũng hoàn tất song tu, lúc này, ông ấy liếc nhìn Thẩm Thanh Ngạn, người sắp bị treo đến mức ngất xỉu rồi, ông khẽ nhướng mày vung tay lên.
Một luồng khí bắn mạnh ra, rít lên hai tiếng, Thẩm Thanh Ngạn từ giữa không trung rơi xuống.
Thẩm Thanh Ngạn hoa mắt chóng mặt, theo bản năng muốn vận khí đứng vững, nhưng bị treo lâu như vậy, khí huyết toàn thân anh đã bị đình trệ, hoàn toàn không thể cử động được, cứ thế mà rơi thẳng xuống.
Mắt thấy mặt mình sắp tiếp xúc thân mật với đất, thì đột nhiên có một cơ thể ấm áp chạy tới, lập tức ôm lấy anh.
Thẩm Thanh Ngạn rất chóng mặt, trước mắt tối đen, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc này, liền cố hết sức mở mắt ra.
Quả nhiên, vừa ngước mắt lên, liền bắt gặp đôi mắt to trong veo tràn ngập lo lắng của Mộ Phi.
Không hiểu sao Thẩm Thanh Ngạn lại cảm thấy được an ủi vài phần.
Lúc này, giọng nói của Phượng Thanh Hàm khẽ truyền đến: “Ta về Kiếm Tông trước, hai người các ngươi thành thật ở chỗ này cho ta, không được làm bậy.”
Mộ Phi vội vàng gật đầu nói: “Dạ được sư tôn, người mau đi đi.”
Phượng Thanh Hàm không lên tiếng.
Mà Thẩm Thanh Ngạn lúc này mới chậm chạp hoàn hồn lại, vội vã vùng dậy nói: “Vừa rồi là do vãn bối nghe mấy tin đồn bậy bạ hiểu lầm Phượng trưởng lão, xin Phượng trưởng lão yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm bậy.”
Phượng Thanh Hàm hừ một tiếng, sau đó phất tay áo xoay người bỏ đi.
Sau khi Phượng Thanh Hàm rời đi, chỉ còn lại Mộ Phi và Thẩm Thanh Ngạn.
Thẩm Thanh Ngạn cố gắng đứng dậy trước, nhưng Mộ Phi lại ôm anh nói: “Uầy, huynh đừng có lộn xộn nữa.”

Thẩm Thanh Ngạn: …
Quả nhiên Thẩm Thanh Ngạn không cựa quậy nữa.
Mà Mộ Phi lúc này lại chớp mắt một cái, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Sao huynh lại nghĩ đến phương diện kia vậy, nhân phẩm của sư tôn rõ ràng rất tốt, cũng không phải huynh không biết.”
Nói đến đây, sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn càng trở nên xấu hổ, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời tò mò của Mộ Phi, anh trầm mặc một lát, khẽ thở dài, hiếm khi nghiêm túc nói: “Là tại ta lo lắng quá nên loạn, đã hiểu lầm Phượng trưởng lão.”
Mộ Phi hơi sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Mộ Phi, tim Thẩm Thanh Ngạn run lên, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào anh lại hỏi: “Những lời đệ nói đêm đó còn tính không?”
Mộ Phi không hiểu: “Nói gì cơ?”
Thẩm Thanh Ngạn lấy hết dũng khí, thấp giọng nói: “Đệ đã nói, chỉ cần không thành thân, ta có thể làm ca ca của đệ cả đời.”
Mộ Phi: …
Sau đó, trên mặt Mộ Phi lộ ra một vệt đỏ ửng khả nghi, cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Ta.

.

.

Ta chỉ nói giỡn thôi.”
Thẩm Thanh Ngạn: “Nhưng ta nghiêm túc.”
Mộ Phi hoàn toàn chấn kinh rồi.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn nhìn Mộ Phi hơi trợn to hai mắt, anh thở dài một hơi, cuối cùng nhịn không được từ từ tiến tới, hôn lên trán Mộ Phi một cái.
Mộ Phi: !
“Huynh làm gì vậy?!”
Thẩm Thanh Ngạn khẽ cười: “Vậy ta, không làm ca ca của đệ nữa, có thể làm bạn đời của đệ không?”
“Dù sao thì ta vẫn muốn thành thân.”
Mộ Phi: “Ta ta ta……”
“Đệ không muốn?” Thẩm Thanh Ngạn nhẹ giọng hỏi, cũng không hề mất hứng, anh vẫn luôn rất kiên nhẫn với Mộ Phi, thậm chí giờ phút này anh cảm thấy cho dù Mộ Phi từ chối anh, anh cũng sẽ không quá khó chịu.
Bởi vì… Anh cảm thấy Mộ Phi sẽ không từ chối anh.
Quả nhiên, Mộ Phi ấp úng một hồi, sau đó đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta còn nhỏ.”
Thẩm Thanh Ngạn mỉm cười.
Nhưng Mộ Phi nhìn vết bầm tím trên mặt Thẩm Thanh Ngạn và vết thương trên môi anh, do dự một lúc vẫn hỏi: “Tại sao huynh lại thích ta?”
Nghe Mộ Phi hỏi vậy, Thẩm Thanh Ngạn có chút buồn cười, trong lồng ngực lại hơi xúc động.
Một lúc sau, anh đưa tay gãi chóp mũi Mộ Phi, nói: “Đương nhiên là bởi vì em là Tiểu Phi nên ta mới thích em.”
“Vậy nếu ta không phải Tiểu Phi, thì huynh sẽ không thích ta rồi.”
Thẩm Thanh Ngạn: ?
“Đương nhiên không phải.”
“Nhưng ta không muốn thành thân bây giờ, phải làm sao đây?”
“Ta có thể chờ.”

“Nhưng lỡ như huynh nửa đường đổi ý thì phải làm sao?”
“Tại sao ta lại đổi ý?”
Mộ Phi đột nhiên bị chọc trúng tâm sự, lập tức mím môi nhìn trời, mặt mũi đỏ bừng không nói nữa.
Nhìn Mộ Phi như vậy, Thẩm Thanh Ngạn trong lòng càng thêm ấm áp, không kìm được liền hôn lên má Mộ Phi một cái.
“Huynh lại hôn trộm ta!”
“Em có muốn hôn lại không?”
“Lưu manh!”
Thẩm Thanh Ngạn rên lên một tiếng, sắc mặt Mộ Phi khẽ biến, vội vàng áy náy hỏi: “Ta đè trúng huynh sao? Có đau không?”
Thẩm Thanh Ngạn hòa hoãn lại một chút, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Mộ Phi, không khỏi yên lặng cười cười: “Em hôn ta một cái sẽ không đau nữa.”
“Không biết xấu hổ!”
Thẩm Thanh Ngạn mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên anh cười từ tận đáy lòng.
Lúc này, Mộ Phi chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngạn, chần chừ một lúc, cũng không biết thế nào liền tiến lại gần, lặng lẽ hôn lên mặt Thẩm Thanh Ngạn một cái.
Hôn xong, Mộ Phi lại đỏ hết cả mặt.
Thẩm Thanh Ngạn sửng sốt một lúc, sau đó ôm chặt Mộ Phi vào lòng.
“Tiểu Phi thật ngoan.”
“Đừng có nói ta ngoan!”
“Vậy… Tiểu Phi thật giỏi?”
“Vậy thì còn được.”

Ước chừng nhiều năm về sau, Mộ Phi đã trở thành trưởng lão của Thanh Ngọc Kiếm Tông hỏi Thẩm Thanh Ngạn bấy giờ là phó trưởng môn, tại sao năm đó anh lại xốc nổi như vậy, hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của anh, khiến cho Phượng Thanh Hàm lấy chuyện này ra để chế giễu hai người rất lâu.
Thẩm Thanh Ngạn yên lặng cười: “Nếu như em nghe nói ta cùng người khác song tu, em có kích động không?”
Mộ Phi nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy thì ta không cần huynh nữa.”
Thẩm Thanh Ngạn: ? ? ?
Đêm hôm đó, rất nhiều đệ tử nhìn thấy trưởng lão Mộ Phi vào động phủ của phó trưởng môn, cả đêm không về.
Ngày hôm sau cũng không về.
Cũng từ lần đó, Mộ Phi chiến tranh lạnh với Thẩm Thanh Ngạn nửa tháng trời mới được Thẩm Thanh Ngạn dỗ dành bằng một vò rượu ngon và một con vịt quay thơm lừng.
Thẩm Thanh Ngạn: Nếu như người khác biết được trưởng lão của Thanh Ngọc Kiếm Tông dễ dụ như vậy, e rằng bọn họ đều muốn đến cướp người của anh.
Nhưng may thay, chỉ có một mình anh biết được.
—————————-
– Happy cho Thẩm đại ca và Tiểu Phi nhé!
– Chỉ còn phiên ngoại của cp phụ cuối cùng là đến màn show ân ái của cp chính rồi :))))
– Mời các bạn đón xem chuyện tình yêu oan gia ngõ hẹp của anh Thái Tử và em người yêu suốt ngày đòi uống máu ăn thịt anh nhé :)))))
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện