Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 16


trước sau

Bộ dạng đắc ý của cá chép nhỏ gần như không thể che đậy, Tần Chiêu nhìn cái đuôi nhếch lên mãi không hạ xuống của cậu, không nhịn được cười.

Giải thích này đương nhiên là Tần Chiêu không tin.

Nhóc con này không bao giờ chạm vào đồ của hắn, sao có thể bỗng dưng chạy vào tủ quần áo chơi được, lại còn vừa đúng là ngày hôm qua. Hơn nữa, trước giờ cá nhỏ này gây họa xong vẫn luôn một bộ đúng tình hợp lý, nào có lo lắng bị hắn trách cứ?

Càng khỏi bàn một con cá nhỏ sao mang nổi bộ y phục lớn như vậy giấu vào trong cái mương sâu đó.

Nhìn qua thì như không có sơ hở nào, nhưng thực chất chỗ nào cũng sơ hở.

Bịa lý do cũng không bịa được cái nào ra hồn.

Cá ngố.

Tần Chiêu nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thái độ của cá nhỏ này đã chứng minh, tối qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn không muốn Tần Chiêu biết.

Cá ngốc đã tốn công như vậy để che giấu chân tướng, hỏi tiếp nữa đoán chừng cũng không có kết quả, thôi thì cứ cho giấu thêm vài ngài đi.

Ai bảo nó dễ thương như vậy chứ.

Tần Chiêu ôm cá chép nhỏ về thùng gỗ.

Cảnh Lê hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tần Chiêu, thấy hắn không tiếp tục gặng hỏi nữa, còn tưởng đã ứng phó được, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Cậu cũng không muốn nói dối, nhưng nếu như bị người khác phát hiện chuyện cậu có thể biến thành người, nhất định sẽ bị coi là yêu quái mà đuổi đi.

Cá chép nhỏ cọ cọ đầu ngón tay Tần Chiêu một lúc.

Cậu không muốn bị coi là yêu quái.

Cũng không muốn bị đuổi đi.

Tần Chiêu một đường về tới nhà, tiêu hao không ít thể lực. Hắn không vội đi giặt quần áo, mà bỏ nó cùng với những thứ khác cần giặt vào thùng gỗ, về nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc.

Nằm xuống xong thì mơ màng ngủ thiếp đi.

Có lẽ bởi vì mất trí nhớ, cảnh trong mơ của Tần Chiêu tử trước đến nay rất lộn xộn.

Hôm nay cũng như vậy.

Đôi khi hắn mơ thấy bản thân đang đi trong lớp lớp những ngôi nhà, càng đi vào trong càng không tìm thấy đường ra, đôi khi lại mơ thấy bản thân đang đứng trên tháp chín tầng, trước mắt là hàng vạn ngôi nhà, đèn đóm, nhân gian giàu sang.

Nhưng bất luận là trông thấy cái gì, thì cảnh cuối cùng trong mộng đều trũng xuống, đổ nát.

Không khí giống như trở nên nặng ngàn cân, ép đến hắn không thở nổi.

Tần Chiêu vùng vẫy trong mộng cảnh, gào thét, nhưng chính vào lúc này, toàn bộ sức nặng đều tan biến hết.

Hắn mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt trong veo.

Thiếu niên nằm trên người hắn, nhìn hắn cười cười, đôi mắt cong tựa trăng non, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Là ngươi sao?” Tần Chiêu ngây người nhìn thiếu niên, nhẹ giọng hỏi, “Là ngươi đã cứu ta sao?”

Thiếu niên dường như không nghe thấy lời của hắn.

Cậu nghiêng đầu, giọng nói du dương: “Nên thức dậy rồi.”

Tần Chiêu ngơ ngác, ý thức bỗng nhiên bị kéo ra khỏi mộng cảnh.

Ngực như bị gì đó đập vào, hắn mở mắt, một con cá đang nhảy tới nhảy lui trên ngực hắn.

Tần Chiêu: “…”

Thật không dễ dàng gì mới nhìn rõ dung mạo thiếu niên đó, cứ như vậy bị nhóc con này cắt ngang, trong lòng Tần Chiêu không rõ là ấm ức hay tiếc nuối.

Hắn nắm được cái đuôi trơn trượt của cá nhỏ, xách lên: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Cảnh Lê đang nhảy đến là vui, cơ thể bỗng nhiên treo lơ lửng trên không, mờ mịt uốn éo một chút.

Sau đó liền đối diện một… ừm, gương mặt hình như hơi tức giận.

… Vẫn gắt ngủ nặng như vầy luôn.

Cậu lắc lắc vây, đang không biết nên giải thích như thế nào thì bên ngoài cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng gõ: “Tần Chiêu, ngươi có nhà không?”

Là giọng của Lý Đại Lực.

Tần Chiêu mơ màng chốc lát, lúc này mới nhớ ra chiều hôm nay hắn hẹn Lý Đại Lực đi gặp thôn trưởng để ký giấy thuê.

Thuê đất trong thôn phải tìm trưởng thôn làm chứng, không phải nói riêng với nhau một tiếng là được.

Tần Chiêu day ấn đường, bỏ cá chép xuống: “Ngươi đang gọi ta dậy sao?”

Cảnh Lê gật gật đầu, đuôi cá mắc trên ngón tay Tần Chiêu, dùng sức đập đập.

Rõ ràng là Tần Chiêu nói phải đổi cách gọi hắn, bây giờ cậu đổi rồi đấy thôi, người này còn không vừa ý cái gì chứ.

— Con cá nào đó hoàn toàn không cảm thấy phương pháp gọi người của bản thân có gì sai.

“Xin lỗi, đổ oan cho ngươi rồi.” Tần Chiêu không so đo với cậu, giúp cá nhỏ xoa xoa chiếc đuôi đau, ngồi dậy đi mở cửa cho Lý Đại Lực.

“Thì ra ngươi ở nhà à, ta đã kêu cửa một lúc, còn tưởng ngươi ra ngoài rồi.” Lý Đại Lực nói.

Tần Chiêu: “Xin lỗi, lúc nãy ta đang ngủ.”

Lý Đại Lực nhìn vào phòng một cái, nửa đùa nói: “Ban ngày ban mặt làm gì mà đóng cửa sổ kín như vậy, trong phòng có người hả?”

“…”

Kết hợp với giấc mơ vừa nãy, Tần Chiêu vậy mà thật sự chột dạ trong phút chốc.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên không có, đợi ta thay y phục xong thì chúng ta đi.”

Chỉ là đi ký giấy thuê nên Tần Chiêu không mang cá chép nhỏ đi cùng.

Bọn họ vào nhà trưởng thôn, nói rõ mục đích.

Trưởng thôn đã qua 50 tuổi, để râu, bề ngoài nhìn vô cùng ôn hòa.

Dường như ông ấy không ngờ rằng Tần Chiêu lại đi thuê đất, tốt bụng nhắc nhở: “Chiếu theo luật cũ trong thôn, giấy thuê có kì hạn ba năm, trước khi đến hạn không thể tùy tiện lấy về, cũng không thể hủy trước thời hạn. Tiền thuê trả vào cuối tháng sáu mỗi năm, nếu như quá hạn mà không giao nộp, chủ đất có thể lấy lại đất dưới sự chứng kiến của trưởng thôn. Những điều này các ngươi đều hiểu chứ?”

Tần Chiêu: “Ta hiểu.”

“Trưởng thôn ngươi an tâm đi, ta đã bảo tiểu tử này suy nghĩ kĩ vài ngày rồi, hắn rất kiên quyết.” Lý Đại Lực nói, “Tính tình của Tần Chiêu, ta rất an tâm, trưởng thôn ông cứ đồng ý đi.”

Trưởng thôn của thôn Lâm Khê trước đây từng thi đậu tú tài, nhưng sau này tham gia thi hương nhiều lần đều không đậu, cho nên mới quay về làm trưởng thôn. Ông đối nhân xử thế rất tốt, xử lý công việc cũng rất công chính, rất có uy tín trong mắt người trong thôn.

Nhìn thấy thái độ này của Lý Đại Lực, trưởng thôn cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu: “Vậy ta viết giấy thuê, các ngươi đợi một lát.”

“Không cần phiền ông.” Tần Chiêu lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy, mở ra trên bàn, “Ta đã viết xong rồi, trưởng thôn, mời đọc qua.”

Trưởng thôn cầm lấy đọc đi đọc lại mấy lần, lộ ra một nụ cười khen ngợi: “Sớm nghe lão nhị Lâm gia nói ngươi giúp người trên trấn chép sách, tay nghề viết chữ này thật sự rất tốt.”

Tần Chiêu: “Trưởng thôn quá khen.”

Trưởng thôn đóng dấu lên mảnh giấy rồi lại bảo Tần Chiêu cùng Lý Đại Lực ấn dấu điểm chỉ riêng, giấy thuê này coi như hoàn thành.

Tần Chiêu lại hỏi thăm trưởng thôn về việc mua đất xây nhà.

Trưởng thôn suy nghĩ giây lát, nói: “Phía tây đầu làng vẫn còn vài mảnh đất trống, vừa hay cũng gần chỗ đất ngươi thuê, có thể chọn chỗ đó.”

“Ngươi cứ thuê người trước, xác định địa điểm cũng như độ lớn của ngôi nhà xong rồi lại đến tìm ta.”

Tần Chiêu chắp
tay với ông, nói cám ơn.

Trưởng thôn lại nói: “Đúng rồi, ngươi muốn xây nhà trong thôn thì phải chiếu theo số người trong nhà mà nộp thuế, nhà ngươi hiện giờ chỉ có một mình ngươi sao?”

Tần Chiêu: “Đương nhiên.”

Trưởng thôn ắt cũng hiểu rõ tình hình nhà hắn, tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi sống ở trong thôn nhiều năm như vậy, bây giờ lại quyết định định cư ở trong thôn, vậy xem như người thôn Lâm Khê bọn ta rồi. Thanh niên trong làng bằng tuổi ngươi, sợ rằng đến cả con cái cũng có rồi, ngươi không có tính toán gì sao?”

Tần Chiêu: “…”

Tại sao bỗng nhiên lại nói đến chuyện này vậy?

Trưởng thôn mai mối giúp người khác cũng không phải lần đầu, nói: “Nếu như ngươi nhìn trúng cô nương nhà nào thì có thể trực tiếp nói với ta.”

“Đúng đó, đúng đó.” Lý Đại Lực cũng hùa theo, “Dung mạo này của ngươi đứng bên ngoài thì biết bao người thích, cho dù tạm thời chưa lấy được vợ, chi bằng lấy về một phu lang?”

Thời đại này có loại nam nhân có thể sinh con, gọi là song nhi. Bởi vì thể lực thua kém hơn nam nhân, năng lực sinh con lại thua kém nữ nhân, cho nên ở vùng thôn nhỏ trên núi này địa vị cực kì thấp.

Nhà ai mà sinh song nhi không bị bán đi đã may mắn lắm rồi, nhưng đa số đều khó tránh khỏi mệnh xuất giá sớm.

Còn về lễ hỏi, đương nhiên cũng thấp hơn cưới tân nương.

Thôn Lâm Khê ít cưới phu lang, còn nếu là nơi nghèo một chút, nhiều người không cưới nổi vợ, chỉ có thể lựa chọn cưới phu lang về nhà.

Trước giờ Tần Chiêu chưa từng có những suy nghĩ này, nhưng hôm nay từ sau khi mơ thấy giấc mơ kì lạ kia, tâm trạng hắn cứ mãi thấp thỏm. Bây giờ nghe thấy bọn họ nói như vậy, trong đầu lại nghĩ đến thiếu niên trong mơ khi nãy.

Có điều hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Đa tạ, thế nhưng ta tạm thời chưa có dự định gì.”

Thôn trưởng cư xử có đạo lý, thấy Tần Chiêu tỏ rõ thái độ thì không miễn cưỡng nữa.

Lý Đại Lực lại có chút muốn nói rồi thôi.

Hai người từ nhà trưởng thôn đi ra, Tần Chiêu còn muốn đi xem thử mấy mảnh đất trống mà trưởng thôn nói, Lý Đại Lực đúng lúc nhàn rỗi bèn đi cùng hắn, thuận đường dẫn hắn đi xem thử hai mảnh ruộng để không kia.

Mấy ngày không đến, cỏ trong mảnh ruộng ấy lại cao lên không ít. Chỉ có vài mảnh nhỏ từng được canh tác, trong đất đã nảy lên vài chồi non.

“Khi đó ngươi còn chưa nói muốn thuê ruộng, nên ta trồng vài cây ngô ở đây.” Lý Đại Lực khoát tay, “Không cần ngươi trả, cứ tự thu hoạch về ăn là được.”

Tần Chiêu nói: “Đợi sau khi thu hoạch xong, ta mang một nửa sang nhà ngươi.”

“Được.” Lý Đại Lực cũng không từ chối, nói thêm, “Đúng rồi, chỗ ta còn mấy bao rau các loại chưa dùng hết, nếu ngươi cần thì đến chỗ ta lấy, rẻ hơn mua trên trấn.”

“Đa tạ.”

Hai mẫu đất đúng thật không tệ, vị trí cũng không xa khe suối, thuận tiện cho việc tưới bón.

Tần Chiêu lại đi xem thử mấy mảnh đất mà trưởng thôn nói, trong lòng đã có quyết định, cho nên cùng Lý Đại Lực đi về.

Dọc đường về nhà, Lý Đại Lực cứ lâu lâu lại nhìn Tần Chiêu.

Tối qua sau khi quay về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy dáng người kia rất giống Tần Chiêu.

Hết cả thôn Lâm Khê cũng chỉ có vài người như vậy, dáng người Tần Chiêu vừa gầy vừa cao, cơ bản không thể nào nhận nhầm. Hơn nữa nhìn hướng bọn họ đi, cũng đích thực là nhà Tần Chiêu.

Nhưng nếu đó là Tần Chiêu, vậy một người khác mà hắn nhìn thấy lại là ai chứ?

Lý Đại Lực khi đó không nhìn rõ tướng mạo người kia, chỉ nhớ làn da rất trắng, vóc dáng nhỏ gầy, giống một nam nhân.

Nhưng trước giờ hắn chưa từng gặp người nào như vậy trong thôn.

Lý Đại Lực hiếu kì suốt dọc đường, mắt thấy đã sắp đến lúc hai người phải tách ra, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Tần Chiêu, tối qua ngươi đã ra khỏi thôn phải không?”.

Tần Chiêu dừng lại, quay qua nhìn hắn: “Phải, sao vậy?”

“Vậy tối qua ngươi có… trở về cùng ai không?” Lý Đại Lực khác với những tên lắm mồm thích khua môi múa mép trong thôn, hỏi chuyện riêng người khác rồi lại cảm thấy ngại, dứt khoát nói thật: “Đêm qua ta nhìn thấy một người, nhìn rất giống ngươi, nhưng người đi bên cạnh ta lại chưa từng gặp…”

Ấn đường Tần Chiêu nảy nhẹ.

Tim hắn đập liên hồi, lúc mở miệng ngay cả thanh âm cũng trở nên khô khốc: “Ngươi nói là, nhìn thấy một người rất giống ta, cùng một người lạ quay về thôn?”

Lý Đại Lực đáp: “Đúng, có điều lúc ấy trời tối quá, ta không nhìn rõ lắm.”

Đó không phải ảo giác của hắn.

Thực sự có một người, dầm mưa lên núi tìm hắn rồi đưa về nhà.

Nhưng sau khi trời sáng người đó đã không từ mà biệt, cũng không hề để lại bất kì vết tích nào.

Tần Chiêu âm thầm thở phào, kết hợp với tất cả sự kỳ quái của ngày hôm nay, trong lòng hắn lờ mờ nổi lên một suy đoán.

Nhưng hắn cũng không nói gì với Lý Đại Lực, chỉ nhẹ lắc đầu: “Không, trước khi trời tối ta đã về nhà rồi.”

“Người mà ngươi nhìn thấy không phải ta.”Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Lê: Toang!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện