Sáng sớm hôm sau, Cảnh Lê mở mắt ra, lập tức phát hiện bản thân còn đang ngủ trong vòng tay của Tần Chiêu.
Tần Chiêu vẫn chưa tỉnh.
Cảnh Lê ngước lên nhìn, Tần Chiêu yên lặng nằm bên cạnh cậu, hai mắt hơi nhắm lại. Từ góc độ của Cảnh Lê có thể nhìn thấy đối phương vô cùng rõ ràng, lông mi cong nhẹ.
Mặc dù đã sống cùng nhau thời gian dài như vậy, Cảnh Lê vẫn hơi thất thần.
Cậu chưa từng gặp qua người nào khôi ngô tuấn tú như Tần Chiêu.
Mà hắn không chỉ có vẻ ngoài này, học thức của hắn, cốt cách của hắn, sự dịu dàng của hắn, không có gì là có thể bắt bẻ.
Nhưng… người này còn đối xử tốt với cậu như vậy.
Cảnh Lê ngẩn ngơ nhìn gương mặt đang ngủ ngon kia, ma xui qủy khiến duỗi tay ra, nhẹ nhàng chọc lên mặt Tần Chiêu.
Ấm áp, căng mịn, trơn nhẵn.
Gương mặt ấy gầy vô cùng, có lẽ đây là chỗ duy nhất không hoàn mỹ trên người Tần Chiêu. Cảnh Lê không dám tưởng tượng, nếu như hắn không bị bệnh vậy thì sẽ là dáng vẻ ra sao?
“… Đang nghĩ gì vậy?” Tần Chiêu không biết đã mở mắt từ khi nào, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn đặc trưng buổi sáng sớm.
Cảnh Lê bất ngờ không kịp chuận bị đối diện với ánh mắt của Tần Chiêu, toàn thân run rẩy, vô thức lùi về sau.
Nhưng một tay Tần Chiêu còn đang ôm eo cậu, ngăn cản tất cả đường lui.
Cảnh Lê ngạc nhiên không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không, không nghĩ gì hết.”
Tần Chiêu rõ ràng là không tin.
Nhưng hắn không nói gì thêm, nhấc bàn tay đang đặt ở eo Cảnh Lê lên, khẽ nựng mặt cậu một cái, hời hợt nói: “Trả cho ngươi đó.”
Sau đó đứng dậy khoác thêm y phục.
Cảnh Lê giữ nguyên tư thế bất động như ban đầu, qua một lúc mới phát hiện hai tai mình nóng lên. Cậu chán nản sờ sờ lỗ tai, Tần Chiêu đã mang y phục của cậu qua: “Đã nói là hôm nay đi lên trấn mà, mau thay y phục đi.”
Bọn họ vừa chuyển sang nhà mới, vẫn còn vài món đồ cần phải mua thêm.
Ví dụ một ít hoa cỏ trồng trong vườn.
Hai người thuê xe bò lên trấn, sau khi Cảnh Lê trả tiền thì đi về phía chợ.
Kể từ khi quyết định để Cảnh Lê quản lý tiền bạc, Tần Chiêu nói được thì làm được, ngay cả một đồng cũng không giữ lại, toàn bộ đều giao cho Cảnh Lê.
Trên trấn có một một cửa tiệm chuyên bán hoa cảnh, bên ngoài cửa trưng bày đủ các loại hoa.
“Một gói hạt giống này tận 8 văn á?” Cảnh Lê khó mà tin được, “Cũng mắc quá rồi đó…”
Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài hiền lành, nghe thấy Cảnh Lê nói vậy cũng không giận, đáp: “Đây là hoa Hải Đường, loài Hải Đường hợp với thời tiết mùa này, một cây hoa trưởng thành có thể bán mấy mươi văn đó.”
“Oa…” Cảnh Lê tỏ vẻ miễn cưỡng.
Gói hạt giống loại này ước chừng khoảng hai mươi hạt, có thể nảy mầm được phân nửa đã là may lắm rồi.
Nếu muốn trồng đầy sân nhà cậu, ít nhất phải mua ba bốn gói.
Trong tiệm này cũng có bán cây hoa đã nảy mầm, nhưng giá cả lại đắt hơn hạt giống gấp nhiều lần, càng không mua nổi.
Cảnh Lê lần đầu tiên giữ tiền lên trấn đã gặp phải kết quả thất bại to lớn.
Cậu quay lại nhìn Tần Chiêu đang đứng phía sau, Tần Chiêu chỉ nhìn cậu rồi cười: “Muốn thì mua.”
Chủ tiệm hoa cũng nói theo: “Đúng đó, loại hoa này trồng ra rất đẹp, mật hoa và cánh hoa còn có thể dùng làm điểm tâm. Đến cả phu quân của ngươi cũng nói là có thể mua, ngươi còn lo lắng cái gì?”
“Hắn không phải…” Cảnh Lê muốn phủ nhận theo bản năng, ngón tay bị Tần Chiêu móc nhẹ.
Cảnh Lê khép môi lại, không nói tiếp.
… Ở chỗ này cũng cần phải giả vờ ấy hả?
Cảnh Lê không nói tiếp, nhưng bàn tay đang móc lấy tay cậu cũng không buông ra.
Cậu hơi ngượng ngùng, ánh mắt mất tự nhiên đảo tới đảo lui, lại nhìn thấy trên quầy để một loại hoa khác: “Loại kia bán thế nào vậy?”
Chủ tiệm đang nhìn bàn tay nắm chặt của hai người họ, nghe nói thì cười cười, lấy loại hoa đó qua cho Cảnh Lê xem: “Đây là hạt giống lẫn lộn, một gói chỉ có 2 văn thôi. Tuy hơi khó nảy mầm, nhưng một gói nhiều gấp đôi so với loại ban nãy.”
2 văn một gói, ba gói chỉ 6 văn.
Loại này đa số đều là hoa dại, một gói có nhiều hạt giống khác nhau, tốt xấu khác nhau, thỉnh thoảng có thể trồng ra một hai loại hoa hiếm, phải dựa vào vận may.
Có điều bởi vì chủng loại khác nhau, cho nên việc gieo trồng chắc chắn không dễ dàng như chỉ trồng một loại.
Thế nhưng Cảnh Lê lại rất vừa lòng.
Dù sao cũng chỉ dùng để trang trí sân vườn, tuy là phải phí chút công sức, nhưng trồng như vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
“Loại này được không?” Cảnh Lê hỏi Tần Chiêu.
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Đều nghe theo phu nhân hết.”
Cảnh Lê: “…”
Cảnh Lê mua ba gói hạt giống loại này trong ánh mắt trêu chọc của bà chủ, bà chủ còn tặng thêm một gói nhỏ hạt giống hoa hồng, chúc bọn họ trăm năm hòa hợp.
Khiến Cảnh Lê lúc ra khỏi cửa tiệm còn trông như đang muốn chạy trối chết.
Biết cá nhỏ nhà mình không chịu được bị trêu chọc, Tần Chiêu không nói gì, chỉ lịch sự nhìn bà chủ nói cám ơn rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Mua xong hạt giống bọn họ còn phải đi đến tiệm sách mua sách.
Trên trấn có hai cửa tiệm sách, Tần Chiêu trực tiếp dẫn Cảnh Lê đến tiệm mà mình quen biết hơn.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, trong tiệm không có ai, hỏa kế* đang đứng trước cửa quét dọn kệ sách. Nhìn Thấy Tần Chiêu đi vào, thân tình tiếp đón hắn: “Là Tần Chiêu à, dạo này sức khỏe thế nào?”
*hỏa kế: người làm thuê, tạm thời tui chưa tìm được từ nào hợp lý để thay nên giữ nguyên nha.
Tần Chiêu gật đầu: “Vẫn khỏe.”
“Ta cũng cảm thấy vẻ mặt ngươi không tệ, tốt hơn khi mùa đông nhiều rồi.” Hỏa kế nói, “Vừa hay lúc ngươi đến, mấy hôm trước ông chủ nhà ta còn nói phủ thành vừa cho ra bộ sách của khoa thi năm sau, có vài quyển trong tiệm bán rất chạy, bảo ta mau chóng gửi đến chỗ ngươi để sao chép.”
Tiệm sách đa số bán sách in, nhưng giá cả cao, sách cần dùng cho khoa thi lại nhiều, rất nhiều người không trả nổi giá cao như vậy. Thế nên mua sách chép tay chính là phương pháp giải quyết tốt thứ hai.
Có điều giá của việc chép sách thấp hơn nhiều so với chỉnh sửa, tính ra thì một quyển chỉ có thể trả chừng 50 văn.
Chỗ tốt của chép sách là tiết kiệm sức lực hơn chỉnh sửa nhiều.
Hơn nữa Tần Chiêu muốn tham gia khoa thi năm sau, bản thân hắn cũng muốn đọc mấy quyển đó.
Tần Chiêu hỏi đại khái là những quyển nào, gật gật đầu: “Không thành vấn đề, bảo ông chủ ngươi phân loại ra, trực tiếp mang vào thôn là được.”
“Vẫn là ngươi thẳng thắn, đúng rồi, vị này là…” Ánh mắt hỏa kế dừng trên người Cảnh Lê.
Tần Chiêu nói: “Đây là phu lang nhà ta, hôm nay muốn đưa y đến mua vài quyển học vỡ lòng.”
“Phu… phu lang?” Hỏa kế kinh ngạc nói, “Giỏi lắm cái tiểu tử ngươi, mới vài ngày không gặp mà ngay cả phu lang cũng lấy rồi?!”
Tần Chiêu chỉ cười không trả lời.
Người đó lại trêu chọc thêm vài câu rồi dẫn bọn họ vào: “Lối này đi hết đường thì rẽ phải, sách học vỡ lòng ở trong cùng.”
Tần Chiêu dắt Cảnh Lê đi thẳng, từ đâu đến cuối cậu đều không nói chuyện, cơ thể Tần Chiêu hơi nghiêng về trước: “Giận rồi?”
Trong tiệm sách rất yên tĩnh, giọng Tần Chiêu đè xuống rất thấp.
“Không, không phải.” Cảnh Lê nhìn đi chỗ khác.
Cậu chỉ cảm thấy, Tần Chiêu giới thiệu cậu là phu lang hắn càng ngày càng trôi chảy hơn.
Biết rõ chỉ là giả bộ ở trước mặt người khác, thế nhưng không hiểu sao Cảnh Lê lại cảm thấy hơi ngượng, đánh trống lảng: “Tìm sách trước đã.”
Mấy ngày nay Cảnh Lê chỉ nhận biết được vài từ, nếu muốn đọc hiểu sách thì vẫn còn lâu lắm, vậy nên chỉ có thể để Tần Chiêu chọn lựa.
Tần Chiêu chọn hai quyển sách học vỡ lòng dùng để
nhận mặt chữ, rồi lại lấy thêm vài quyển dùng cho khoa thi, vừa muốn kêu Cảnh Lê trở lại quầy thì nhìn thấy một thứ.
Giá sách ở giữa kia sắp xếp một hàng những thoại bản thịnh hành thời bấy giờ.
Đặt ở nơi cao nhất chính là “Xuân khuê mật sự” quyển 3.
Tần Chiêu: “…”
Cảnh Lê vẫn đang đứng bên cạnh lật xem sách, cố gắng tìm ra những chữ mà mình biết trong đó, không chú ý đến hắn. Đôi mắt Tần Chiêu khẽ chuyển động, lẳng lặng rút ra một quyển kẹp vào đống sách ôn thi của mình.
Hỏa kế vừa kiểm kê sách vừa nói: “Rốt cuộc ngươi cũng quyết định tham gia thi cử rồi à? Trước kia ông chủ nhà ta đã nói mà, ngươi nên đi thi thử đi, nếu không thì chẳng phải là lãng phí học thức sao? Hầy, con trai của ông chủ nhà ta sang năm đã thi lần thứ ba rồi, không biết có đậu nổi không.”
Hỏa kế của tiệm sách này là một người lắm mồm, nói không ngừng nghỉ. Khi hắn cầm quyển “Xuân khuê mật sự” kia lên thì ngẩn người, nhướng mày: “Hóa ra ngươi cũng đọc cái này?”
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn qua.
Sách chép tay khó tránh khỏi sai sót, cho nên để cẩn thận thì sách Tần Chiêu mua đều là sách in. Sách in trong tiệm đại đa số là cùng một kiểu, bìa ngoài màu chàm, trên bìa ghi tên sách, không thể nhìn ra sự khác biệt.
Nhưng quyển sách trên tay hỏa kế kia còn vẽ thêm vài hoa văn lên bìa, không những mỏng hơn những quyển sách khác, mà màu sắc trang bìa cũng hơi nhạt hơn.
Cảnh Lê không biết mấy chữ trên đó, hỏi: “Đây là sách dành cho khoa cử sao?”
Tần Chiêu vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một chút sơ hở, gật đầu: “Đúng.”
Hỏa kế: “???”
Tần Chiêu ánh mắt bình tĩnh không chút sơ hở, liếc hắn một cái.
Hỏa kế: “…”
Trong lòng hỏa kế liền hiểu rõ, gật đầu với Cảnh Lê: “Đúng vậy, là sách dành cho khoa cử.”
Sách in đắt hơn sách chép tay rất nhiều, một chồng sách tốn hơn 500 văn tiền. Có điều đối với những việc nghiêm túc, Cảnh Lê không bao giờ gò ép phải tiết kiệm, vui vẻ trả tiền rồi cùng Tần Chiêu ôm sách rời khỏi.
Hai người ra khỏi cửa tiệm, khỏa kế nhìn theo bóng lưng họ, lẩm bẩm nói: “Nhìn còn tưởng là một người đứng đắn.”
Rất biết chơi.
Hắn chậc lưỡi một tiếng, quay đầu, bản thân cũng lấy ra một quyển “Xuân khuê mật sự”, trốn vào một góc để đọc.
Tần Chiêu và Cảnh Lê lại đi dạo một vòng quanh chợ, mua vài đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt rồi mới thuê xe bò trở về thôn.
Hai người họ tới chỗ ruộng xem thử, cây giống bị hư hại hôm qua quả thật đã được cấy lại, ngay cả những chỗ rau khác cũng đã được người nào đó chăm sóc, còn tưới nước cẩn thận.
“Chắc chắn là Đại Lực ca làm.” Cảnh Lê nói.
Tần Chiêu gật gật đầu.
Lý Đại Lực tính tình chân thật, hắn làm như vậy không nằm ngoài dự tính của Tần Chiêu.
Hắn như vậy đã là giúp hai người bọn họ bớt không ít việc, hai người đi quanh ruộng một vòng, thấy không có chỗ nào cần xử lý lại thì quay về nhà.
Vừa mới về đến trước vườn trúc đã nhìn thấy bóng người ngồi ở cửa nhà.
Chính là Lý Đại Lực.
Lúc này đã sắp đến trưa rồi, mặt trời nóng như thiêu đốt. Không biết Lý Đại Lực đã ngồi đây bao lâu, nắng chiếu đến nổi trán đổ đầy mồ hôi.
Hắn vừa thấy Tần Chiêu đi về từ phía ruộng đã lập tức hiểu ra bọn họ mới đi thăm ruộng về, hơi xấu hổ gãi gãi mũi: “Hôm qua lúc ta cấy cây giống tiện thể giúp các ngươi.”
Tần Chiêu nhìn hắn gật đầu, mở cửa sân: “Vào trong ngồi đi.”
Cảnh Lê chủ động đi sắp xếp những thứ mới mua về hôm nay, Tần Chiêu gọi Lý Đại Lực lại chỗ bàn ngồi xuống, rót cho hắn cốc nước: “Tìm ta có việc à?”
Lý Đại Lực đang khát vô cùng, lập tức rót thêm một cốc nước rồi mới hậm hực cười: “Còn không phải là vì đệ đệ kia của ta sao.”
Tần Chiêu rũ mắt không đáp, lại rót thêm một cốc nước cho hắn.
Lý Đại Lực lau mồ hôi trên trán, nói: “Cái tên A Vũ này từ nhỏ đã thiếu suy nghĩ, đến cả cha hắn cũng không quản được hắn, nhưng người hắn yêu thương nhất chính là muội muội A Tú, cho nên hắn mới…”
Lý Đại Lực là người thô lỗ, trước nay không biết cách nói chuyện, than thở: “Tên khốn đó hôm qua đã bị cha hắn dạy dỗ một trận, cũng biết sai rồi, Tần Chiêu, ngươi… nếu như ngươi muốn bồi thường gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần bọn ta có thể làm thì đều đồng ý hết.”
Tần Chiêu nhìn hắn một hồi, không tỏ thái độ gì mà chỉ nói “Đợi một lát” rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Một lúc sau hắn đi ra, đưa vài đồng tiền đến trước mặt Lý Đại Lực: “Đây là tiền công ngươi giúp nhà ta làm cỏ tưới rau, nhận lấy đi.”
Lý Đại Lực nhíu mày, nói: “Tần Chiêu, ngươi như vậy là ý gì?”
Tần Chiêu nói: “Cấy lại những cây giống đó là nhà họ Lý nên bồi thường, nhưng những việc khác thì không phải, ta không thể nhận không ân tình này.”
“Ngươi…” Lý Đại Lực không hiểu rõ ý của hắn, hỏi: “Cho nên ngươi không truy cứu nữa?”
Tần Chiêu ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Về phần ân oán của ta và Lý Hồng Vũ, nếu hắn đã biết sai, vậy tại sao người đến tìm ta lại là ngươi?”
“Hắn…” Lý Đại Lực nói không trôi chảy.
Tần Chiêu nói: “Việc này từ đầu đến cuối đều chỉ liên quan tới một mình Lý Hồng Vũ, không có lý gì lại để ngươi làm người giảng hòa thay hắn. Tâm ý của Đại Lực ca Tần mỗ xin nhận, nhưng bất luận là đến xin lỗi hay tìm ta nói lý, đều nên do hắn tự mình đến.”
“… Nếu không còn việc gì khác, vậy mời về cho.”Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Thực sự là ức hiếp cá không biết chữ mà, hứ!