Bảo an tận tuỵ với công việc canh giữ bên ngoài sảnh tiệc.
Meo meo meo meo..........
Tiếng mèo kêu nũng nịu hấp dẫn sự chú ý của anh ta.
Bảo an nghiêng đầu nhìn, một con mèo cam chân ngắn ngủn, ngốc nghếch nằm nhoài trên bậc thang không thể bò lên được.
Anh ta không nhịn được cười một tiếng, xách bé mèo đến chỗ khác: "Nhóc con, đây không phải là chỗ mà nhóc nên đến".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
- Meo meo....
Cái đầu nhung mượt mà cọ cọ tay anh còn ánh mắt nó chớp chớp hướng bên kia.
Một con mèo cam béo núc khác nằm ở dưới chân, ôm lấy chân anh, duỗi người làm nũng kêu meo meo meo meo.
Mắt bảo an sáng ngời........
Khi anh ta còn đang chìm đắm hít mèo không ngừng được.
Thì một bé mèo trắng meo meo lặng lẽ thừa dịp bản an không chú ý lẻn vào tường ngoài của sảnh tiệc.
*
Lư Minh Thanh là người trong số được mời, nhìn Phó trạch tráng lệ trước mắt, hắn hít sâu một hơi, sờ sờ tấm thiệp trong túi áo, vừa đến sảnh, hắn nhìn khắp nơi tràn ngập hy vọng.
Nhưng sau đó ánh mắt ảm đạm đi.
Bạn gái Tiểu Ngô đi cùng hắn nhìn thấy không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Lư Minh Thanh xoa kéo bạn gái mình, cười gượng nói: ""Phó tổng chưa có đến".
Hắn rất vất vả mới kiếm được tấm thiệp thông qua mối quan hệ cá nhân, cứ nghĩ rằng mượn cơ hội này có thể tiếp xúc với Phó tổng, tốt nhất là bắt chuyện với anh ta, bàn về tiết mục của mình, ai dè Phó tổng vẫn chưa đến.
Haizz, rõ là tính sai rồi.
Không phải nói bữa tiệc này dành để đón gió tẩy trần cho em trai duy nhất của Phó tổng sao?
Tiểu Ngô cái hiểu cái không hỏi: "Không phải ba và em trai Phó tổng đều ở đây sao? Có thể nắm bắt lấy bọn họ cũng như nhau mà".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao có thể như nhau được.
Ai sáng suốt cũng biết, mấy năm nay ông Phó dần dần giao công việc tập đoàn Tinh Thần cho cháu trưởng Phó Kiêu từ lâu, mà anh ta cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, quả thực thay cho từ truyền kỳ ở trên thương trường.
Thủ hạ của anh ta sáng lập từng kỳ tích ở tập đoàn Tinh Thần rồi thu mua đối thủ lớn nhất, gần như lũng đoạn hết ngành sản xuất truyền thông.
Từ chế tác, phát hành, hậu kỳ điện ảnh đĩa nhạc cho đến mấy đài truyền hình hoạt động chiếm rating hàng năm, có được công ty quản lý lớn nhất cả nước, lũng đoạn gần như tất cả các đài phát thanh, báo giấy truyền thống và các phương tiện truyền thông mới nổi.
Không nói quá thì nhãn hiệu của tập đoàn Tinh Thần đang là một ngôi sao bạc chói lóa, chỉ cần bạn sống trong nước thì đi đến đâu cũng nhìn thấy nó.
Phó Kiêu chính là ông vua không ngai của giới truyền thông.
Phần lớn người đến bữa tiệc này, e rằng đều là vì Phó tổng.
Lư Thanh Minh thở dài, nếu hắn có thể gặp Phó tổng, bàn về tiết mục mới của mình, nói không chừng nó có thể vực dậy.
Ở một góc tối bên ngoài sảnh tiệc.
Dưới sự trợ giúp của đàn em, bé mèo trắng nhanh nhẹn đi dọc theo góc tường, đến trước cửa sổ đang mở.
Bé mèo nhanh chóng nhảy lên, ngồi xổm bên rìa cửa sổ, động tác uy phong, pha lẫn vài phần khí phách cao thủ.
Nhưng khi xuống thì.
Cửa sổ một mét vẫn rất cao đối với một bé mèo mới năm tháng nha.
Nhìn khoảng cách cửa sổ và mặt đất, bé mèo rõ ràng có hơi chần chờ.
Nhưng đôi mắt xanh thẳm sáng ngời nhìn bức rèm kiểu cung đình cổ điển hoa lệ màu tím sậm bên cạnh, còn thêm lớp vải lưới mỏng nhỏ nhìn là biết rất chắc.
Theo bức rèm trượt xuống chắc không sao đâu nhỉ?
Ối!!!!!!!!
Chân bị kẹt ở lớp vải lưới rồi!
Chuyện này sao lại xảy ra với mình chứ!
Không sao mình còn một cái chân khác.
Chuyện này không làm khó được mình đâu!
Một lát sau.
Một góc nào đó ở bữa tiệc, trên bức rèm màu tím, một bé mèo trắng bị treo hai chân lủng lẳng trên đó, với tư thế úp sấp kỳ quái, thân thể duỗi dài ra còn vẻ mặt ỉu xìu.
Tiểu Ngô chỉ vào dưới góc rèm kinh ngạc nói: "Anh xem ở kia có bé mèo đáng yêu chưa kìa". Cô vốn rất thích thú cưng, ở trên internet cũng chú ý rất nhiều vật nuôi còn kéo bạn trai đi tới.
Bé mèo này sao quái quái thế nhỉ?
Tiểu Ngô đi qua mới phát hiện tư thế chân bé mèo bám vào bức rèm khá kỳ lạ, mà bé mèo thấy cô đi tới, cũng rất lạnh lùng quay ngoắt đi.....
Cô cũng không để bụng, ngồi xổm xuống kêu lên: "Meo meo, nhóc sao vậy?"
Cậu không phải meo meo.
Tô Trạch Ninh phản đối kêu lên hai tiếng meo meo, ngẩng đầu nhìn cô gái xa lạ đi đến.
Cô gái ngừng nói, sau đó vô cùng vui sướng kêu lên: "Đây không phải là Tiểu Đường Cao à?". Cô hạnh phúc lấy điện thoại cầm tay ra.........
Nguy rồi! Cô gái này biết mình?
Còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho mình?
Hành động của Tô Trạch Ninh cứng đờ ra.
Bây giờ lông mình có rối bù không? Có trắng tinh như tuyết không, cái đuôi mình có xù bông không?
Tay nải thần tượng(*) gì đó, cậu không có nha.
(*): Tay nải thần tượng là một từ thông dụng trên internet, thường dùng để chỉ những đặc điểm đặc trưng của thần tượng như đẹp trai, ăn mặc sành điệu tiên phong cho trào lưu thời trang mới nhưng rất khó để đưa thần tượng vào các chương trình hoặc buổi biểu diễn, tương tác bình thường giữa con người với nhau bị cản trở khiến thần tượng đứng trên đỉnh cao, bị tách khỏi quần chúng, dễ nảy sinh cảm giác xa cách.
Ánh đèn chớp nhoáng sáng ngời.
Qủa cầu lông trắng ngay lập tức tạo tư thế ngồi xổm, đầu đối diện với ống kính, hơi nghiêng qua còn tặng kèm một sự hoàn mỹ moe thấu lòng người. Nếu không có bàn chân còn dính trên bức rèm quả thực có thể nói là hoàn hảo.
Năng lực nghiệp vụ max full.
Tô Trạch Ninh tự đánh giá cho mình.
Một bé mèo đáng yêu như mình, Phó Kiêu phải đi đâu mới tìm được chứ.
- Tiểu Đường Cao, nhóc làm sao vậy?
Tiểu Ngô đăng ảnh chụp lên weibo còn @ Tiểu Đường Cao, cuối cùng mới phát hiện khác thường.
Lư Minh Thanh ngồi xổm xuống, quan sát không nhịn được bật cười: "Chân bé mèo bị kẹt rồi".
Cái đuôi đong đưa của Tô Trạch Ninh ngừng lại..
Không nhịn được phản bác hắn kêu: "Meo meo meo meo......."
Không có à nha.
Cậu chỉ là ............
Chỉ là muốn chơi với bức rèm thôi.
Đúng, chính là thế đấy.
- Thế bọn anh đi nhé.
Lư Minh Thanh nghe hiểu bé mèo phản bác, không nhịn được cười xấu xa nói.
- Meo meo......
Đừng mà!
Cậu không muốn kẹt ở đây cả đêm đâu!
Mặc dù nói thế nhưng Lư Minh Thanh vẫn dịu dàng gỡ chân bé mèo ra khỏi bức rèm, trong lúc đó còn sờ sờ bộ lông xù của bé mèo trắng, xúc cảm thật quá tuyệt vời.
Nếu không phải mình làm việc không thuận lợi, ngay cả bản thân còn không chăm tử tế được thì nhất định hắn cũng muốn nuôi một con.
Bỗng nhiên, trong đám người vang lên cơn xì xào.
Thì ra ca hậu trẻ Phong Giai Minh đến đây.
Cô mặc một chiếc váy dài hồng nhạt phết đất, lấp lánh vô số ánh sao, tôn lên vóc dáng thon dài tao nhã.
Quan trọng hơn là cái cổ thon dài đeo vòng cổ ngọc bích cao cấp, năm sáu viên bảo thạch được khảm trên đó, chỉ riêng chiếc vòng cổ này ít nhất cũng phải hàng chục triệu.
Cô vào nơi này chính là tiêu điểm toàn trường.
Phong Giai Minh đã quen từ lâu.
Lư Minh Thanh cảm khái, Phó gia ra trận ngầu thật.
Hai ba vị phu nhân, tiểu thư ở bên cạnh khe khẽ nói nhỏ....
- Phó gia còn mời cả Phong Giai Minh tới à.
- Hừ, cô ta là cái thá gì, nếu không phải Phó Kiêu là người sau lưng cô ta thì có muốn đến đây cũng không có tư cách đâu.
- Uả, không phải Phong Giai Minh vẫn tuyên bố độc thân với bên ngoài sao?
- Ai mà biết, nói không chừng Phó Kiêu chơi thôi, nhìn mà gai mắt, dù sao Phó Kiêu tìm con gái danh giá loại nào mà chẳng được.
- Nghe giọng điệu cô chua thế, e là hâm mộ ghen tị lắm đúng hông. Cô nhìn cái vòng cổ của Phong Giai Minh đi. Tuyên bố độc thân gì chứ, cô ta đang tuyên bố cái địa vị bà chủ Phó gia đó, ra oai phủ đầu với Bạch Dương Hinh kia kìa.
- Thế đã là gì, có giỏi thì cô ta mang Trái Tim Vĩnh Hằng ra đi.
- Nói cũng phải, rốt cuộc bây giờ nó đang ở trên tay ai, là Phong Giai Minh hay Bạch Dương Hinh? Đó là bảo