Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

[Nguy Cơ] Chém Đầu


trước sau

Trịnh Minh Lãng cũng không phải kẻ có cốt khí.

Trước kia hắn đối phó người ta thế nào, bây giờ đều trút vào trên người hắn. Hắn không biết dược liệu ở dược đường từ đâu tới, nhưng bạc quả thật là hắn tiêu xài, chứng cứ vô cùng xác thực. Vì tránh cho ngày ngày bị nghiêm hình bức cung, hắn nhanh chóng nhận tội danh này. Những ngày sau đó quả nhiên rất thanh tĩnh. Chỉ còn chờ người Trịnh gia tới, đưa hắn ra khỏi lao ngục.

Ngày thường hắn quen thói tùy tiện, gây không ít chuyện thị phi. Tuy rằng chưa từng ở trong nhà lao Đại lý tự, nhưng hắn cũng không cảm thấy lần này có gì khác với trước kia. Lấy giao tình giữa hắn và tam hoàng tử, tam hoàng tử sẽ mặc kệ hắn sao? Trịnh gia sẽ vứt bỏ hắn sao?

Trịnh Minh Lãng không biết chuyện này chỉ là bắt đầu, những việc vô sỉ ngày xưa hắn từng làm đều được người chỉ ra, ngay cả chuyện Chiêu Dương công chúa gặp chuyện ở Nguyên Hợp Tự cũng đều tra được đến trên đầu hắn.

Trịnh gia có thể giúp hắn rửa được rất nhiều tội danh, nhưng đây lại là gây họa đến muôn dân xã tắc, ngay cả Trịnh lão Quốc công cũng không thể mở miệng.

Dược liệu này chính là thuốc cứu mạng dân chúng Tề châu! Thái tử vẫn còn ở Tề châu!

Lấy thân phận của Trịnh Kiệm, tiến vào Đại lý tự thăm tù khá dễ dàng.

Đại lý tự rất thức thời cho cha con hai người một khoảng không gian.

Sự kiên nhẫn của Trịnh Minh Lãng đã sớm bị đại lao âm lãnh cô tịch mài mòn, vừa thấy Trịnh Kiệm, hắn lập tức dâng lên vui vẻ, lộn nhào chạy tới trước mặt Trịnh Kiệm, lớn tiếng kêu rên: "Cha, cứu con, con không muốn ở trong lao! Cha, cha đến để đưa con ra ngoài phải không?"

Trịnh Kiệm cúi đầu nhìn Trịnh Minh Lãng gầy yếu, trong mắt tràn đầy vẻ đau xót. Ông ta trầm giọng nói: "Đều do chúng ta quá nuông chiều ngươi, để ngươi phạm phải sai lầm thế này. Ta không thể bởi vì đứa con như ngươi mà khiến cho Trịnh gia và tam hoàng tử lâm vào vạn kiếp bất phục."

Trịnh Minh Lãng nghe vậy như bị sét đánh, hắn giật mình sửng sốt hồi lâu, mới hỏi: "Cha, người, người đây là có ý tứ gì?"

Trịnh Kiệm thở một hơi thật dài, thấy xung quanh không người, hạ giọng nói: "Ngươi nói thật đi, chuyện này là kế hoạch của ngươi, hay là của tam hoàng tử?"

Trịnh Minh Lãng lập tức gào khóc: "Cha, oan uổng quá! Con vốn không biết việc này! Dược liệu kia không liên quan tới con!"

Trịnh Kiệm nhíu mày, ông ta cúi đầu nhìn Trịnh Minh Lãng nước mắt giàn giụa, không hề có hình tượng. Đức hạnh của đứa con trai này ông ta biết, loại chuyện này sẽ không nói dối với ông ta. Không phải nó làm, vậy là ai? Chẳng lẽ là do chủ ý của tam hoàng tử? "Thật sự không phải ngươi làm?" Trịnh Kiệm cắn răng nói.

Trịnh Minh Lãng vội liên tục gật đầu nói: "Không phải con! Không liên quan tới con!"

Trịnh Kiệm lại hỏi: "Vậy tam hoàng tử thì sao?"

Trịnh Minh Lãng đáp: "Không nghe tam hoàng tử đề cập qua." Lông mày hắn trầm xuống, nói tiếp, "Trong kế hoạch của tam hoàng tử, nếu thái tử có thể bình an trở về thì sẽ giải quyết hắn trên đường. Nhưng mà tam hoàng tử tin chắc thái tử sẽ không thể trở về, còn nói nếu hắn có thể giải quyết được sự tình Tề châu, có phải sẽ là đại công hay không."

Hắn nói đơn giản, nhưng Trịnh Kiệm nghe được kinh hồn táng đảm. Ông ta biết tam hoàng tử sốt ruột, nhưng hiện tại cũng không phải lúc. Theo ý tứ bên ngoài của lời nói này, có thể là chuyện Tề châu cũng có quan hệ với tam hoàng tử? Trịnh Kiệm càng nghĩ càng cảm thấy sởn gai ốc, ông ta cúi đầu nhìn Trịnh Minh Lãng, trong mắt tràn đầy thất vọng. Ông ta hỏi: "Việc này không liên quan tới ngươi, sao ngươi lại nhận tội?"

Trịnh Minh Lãng sửng sốt một lúc, mới nhớ tới bản thân đã ký tên nhận tội. Hắn nói: "Hài nhi không muốn bị đánh."

Trịnh Kiệm kinh hãi nói: "Đại lý tự sao lại có người dụng hình với ngươi?" Nghĩ có lẽ là được người sắp xếp. Là tứ hoàng tử hay là —-- Chiêu Dương công chúa! Trong lòng Trịnh Kiệm chợt hiện lên một người, trong lòng ông ta căng thẳng, lao ngục này cũng không thể ở lại được. Cả đời ông ta cẩn trọng dè dặt, tự hỏi không có sai lầm gì, nét bút hỏng lớn nhất chính là một đôi nhi nữ, vì sao phải kéo bọn họ xuống vũng nước đục này?

Trịnh Kiệm thấp giọng nói: "Ngày khác ta lại đến thăm ngươi." Nói xong phất tay áo bước đi.

Trịnh Minh Lãng nghe vậy kinh hãi, hắn túm tay áo Trịnh Kiệm, nhưng lại bị Trịnh Kiệm tàn nhẫn vung ra. Hắn và Trịnh Kiệm mắt đối mắt, một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân đi lên, đột nhiên hắn có một suy nghĩ trong đầu, lần này, phụ thân hắn sẽ không giúp hắn xử lý sự tình phía sau. Trịnh Minh Lãng ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt suy sụp, trong lòng lại dâng lên một ý nghĩ hối hận.

Nhân chứng vật chứng đều có, tội danh của Trịnh Minh Lãng rất nhanh đã được định. Nhưng vấn đề là ở những người khác của Trịnh gia, nhóm triều thần luôn tranh luận không ngừng, Minh Đức Đế bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, đơn giản trốn vào thâm cung, tạm thời không để ý đến chuyện này. Về phần Trịnh gia xử trí thế nào, ông ta sớm đã có quyết định, cứ xem Trịnh Kiệm lựa chọn thế nào.

Trong cung, Trịnh Quý phi nghe được tin tức từ nhà mẹ truyền tới, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là muốn đến trước mặt Minh Đức Đế cầu tình thay cháu trai. Cháu gái gả đến Ba Quốc, trong lòng bà ta đã vô cùng hổ thẹn. Nhưng bà ta còn chưa đi ra cửa cung, tam hoàng tử đã vội vàng tiến cung đến đây. Đương nhiên hắn muốn ngăn cản mẫu phi của mình. Chuyện này là mệnh lệnh phát ra từ trong phủ Chiêu Dương công chúa, mà chứng cớ đã xác thực, còn có thể xoay chuyển thế nào? Hắn cũng không biết chuyện của Trịnh Minh Lãng, bây giờ chỉ e sẽ rước họa vào thân, sao có thể để Trịnh Quý phi ra mặt?

Trịnh Quý phi hiểu được ẩn ý trong đó, kìm lại ý niệm trong đầu, nhưng vẫn rất đau buồn, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Bà ta oán hận, chửi rủa đủ loại người, duy độc không thể nghĩ tới đó là sai lầm của bản thân Trịnh Minh Lãng.

Vì lúc trước mộng thấy Nguyên hậu, Minh Đức Đế nhớ lại thuở thiếu niên, trong đầu đều luôn phác họa từng cái cau mày từng nụ cười của Nguyên hậu, trông thấy Tô Như Ý là vật thay thế có dung mạo tương tự lại có chút phản cảm. Từ sau khi ở
phủ công chúa hồi cung, ông ta cũng không đi đến chỗ Tô Như Ý, mà thường đi đến chỗ của Đức phi. Trong những phi tần, hoàng hậu khi đó vẫn thân cận với Đức phi hơn.

"Trẫm thường xuyên suy nghĩ, phái thái tử đi Tề châu có phải là một việc sai lầm hay không." Minh Đức Đế thở dài một hơi.

Đức phi cười nói: "Thái tử chính là người hiếu thuận thuần khiết, đương nhiên có thể hiểu được nỗi khổ của bệ hạ." Dưới gối không có con trai, nhìn thấy mưu tính của Trịnh Quý phi, ngược lại Đức phi đã nghĩ thông, hiện tại bà ta cảm thấy được hai nữ nhi là đã rất tốt rồi. So với tam hoàng tử, thái tử quả thật ưu tú hơn. Tuy nói thái tử không quá thân cận với hai nữ nhi, nhưng có thể cam đoan hai nữ nhi cả đời bình an vô ưu. Nếu tam hoàng tử lên ngôi hoàng đế, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Bà ta biết Vương gia và tam hoàng tử rất thân cận, mấy năm nay quan hệ giữa bà ta và Vương gia đã phai nhạt đi rất nhiều.

"Trịnh gia việc này nên xử lý thế nào?" Minh Đức Đế lại nói.

Lời này Đức phi sẽ không đáp lại, chuyện triều đình cho dù đã biết, cũng chỉ có thể làm như không biết. Minh Đức Đế cũng không thích nữ nhân can thiệp triều chính, bằng không lúc trước Hành Dương trưởng công chúa sao lại sớm buông bỏ quyền lực? Bất kể lúc trước là dạng người gì, một khi ngồi lên vị trí này, tất nhiên sẽ có biến hóa.

"Vẫn là ở trong điện của nàng thoải mái hơn chút, cũng không đau đầu." Minh Đức Đế chợt cảm khái.

Ông ta đến điện Đức phi là để kể khổ, cũng không thường ngủ ở nơi này. So với những mỹ nhân trẻ tuổi, bọn họ sớm đã mất đi phong tình. Đức phi cũng không để ý, sau khi tiễn bước Minh Đức Đế, liền lười biếng dựa trên tháp, lệnh cho cung nữ cuộn rèm châu lên.

"Nương nương." Đại cung nữ lo lắng.

Đức phi mở mắt, lãnh đạm nói: "Những chuyện nghe được đều phải quên hết." Ngừng một chút, bà lại như đang lẩm bẩm, "Vẫn nên truyền tin bảo chúng nó cách xa lão tam một chút."

Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu rọi nhành hoa mai ngoài cửa sổ cùng một đám tuyết đọng.

Tạ Phù Sơ cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt, vươn tay đóng một nửa cửa sổ lại.

Nàng quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt Chiêu Dương, nghe nàng ấy cười nhẹ nói: "Trịnh Minh Lãng phán quyết chém đầu, về phần Trịnh gia, Trịnh Kiệm có rất nhiều môn sinh, nói chuyện không liên quan đến người trong nhà, chuyện này chọc cho thiên tử tức giận." Lúc trước Minh Đức Đế cũng mang về một ít nhân tài từ Giang Nam, nhưng chỉ tạm thời dưỡng ở Hàn lâm viện, cũng không thể để bọn họ lên một chức vị cao. Rõ ràng Minh Đức Đế định mượn chuyện Trịnh gia, chừa ra một vài vị trí cho những nhân tài ông ta mang về.

"Còn Trịnh gia?" Tạ Phù Sơ nhanh chóng đi tới đầu giường, nàng cầm bàn tay lạnh lẽo của Chiêu Dương, nhẹ nhàng hà hơi, lại đặt đôi tay ấy vào trong chăn.

Chiêu Dương híp mắt, cười như một con tiểu hồ ly, nàng nói: "Xem Trịnh Kiệm có cần mặt mũi hay không." Trịnh gia và Tạ gia đều là đại tộc, có Tạ gia phía trước, Trịnh gia sao có thể rớt lại phía sau, nếu không thanh danh này cũng sẽ bị hủy. Tuy rằng kẻ hoàn khố tử đệ Trịnh Minh Lãng này cũng đã bôi đen Trịnh gia.

Tạ Phù Sơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Thời gian gần đây có thể cảm nhận được giá trị nghĩa hiệp tăng trưởng rất nhanh, chứng minh phương thuốc kia cực kỳ hữu dụng. Chỉ là phương thuốc kia cũng có những chỗ thiếu hụt nhất định, trên miêu tả công dụng có thể hữu hiệu với những chứng bệnh lây lan nhanh. Nhưng nếu có nhân tố khác, có thể nàng phải đi Tề châu một chuyến. Chỉ mong không phải kết quả như vậy.

"Vào đi." Chiêu Dương công chúa vươn tay kéo vạt áo Tạ Phù Sơ, nhỏ giọng thúc giục.

Tạ Phù Sơ sửng sốt, vẻ mặt trở về từ chuyện Tề châu, nàng nhoẻn miệng cười với Chiêu Dương, cởi hài tất lui vào trong ổ chăn. Nàng luyện nội công tâm pháp, cơ thể ấm hơn so với người bình thường, nhất là Chiêu Dương. Trong mùa rét lạnh thế này, nàng chính là một lò sưởi hình người vô cùng tiện lợi. Nàng ôm Chiêu Dương vào trong lòng, cằm đặt trên hõm vai nàng ấy, cúi người về phía trước, cẩn thận xoa bóp chân của nàng ấy.

Chiêu Dương công chúa híp mắt, gương mặt có vẻ dễ chịu.

Không đến nửa khắc, Chiêu Dương đã nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Mệt."

Tạ Phù Sơ hừ một tiếng, tư thế này quả thật không thoải mái, không chỉ là cằm, còn có bả vai cùng với thắt lưng đều có chút đau nhức. "Vậy nàng nằm xuống." Nàng thấp giọng giục, chợt nghĩ đến Chiêu Dương hành động không tiện, nàng lại tự mình động thủ. Thời tiết thế này nàng nào dám xốc chăn lên xoa bóp chân? Cả người vùi vào trong chăn, không bao lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Nàng chui từ trong ổ chăn ra, đối diện với đôi con ngươi đầy ý cười của Chiêu Dương công chúa.

"Ngốc." Chiêu Dương công chúa cười khẽ nói.

"Nàng nói cái gì?" Tạ Phù Sơ vờ như tức giận.

Chiêu Dương công chúa vươn tay sờ má Tạ Phù Sơ, ngón tay vuốt ve theo cánh môi nàng ấy, nàng khẽ hừ một tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Ta nói, đồ đầu gỗ nàng thật sự là kẻ ngốc!"

Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương công chúa, ánh mắt nàng thâm trầm.

Trong phòng trầm hương lượn lờ, đèn đuốc sáng ngời.

Tạ Phù Sơ bỗng nghiêng người ôm lấy Chiêu Dương, cười nói: "Phải, ta quả thật là kẻ ngốc."

Truyện convert hay : Xuyên Nhanh: Nữ Xứng, Bình Tĩnh Một Chút

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện