Tư Niệm cười đồng ý, cúi xuống xoa đầu cậu nói: "Mấy đứa ăn cơm trước đi, mẹ đi lấy thêm một ít nữa, chúng ta ăn cơm trưa với cha ở đây nhé?"
Chu Việt Thâm thu thập tài liệu trên bàn, bước lên phía trước và nói nhỏ: "Các con ăn đi, cha sẽ quay lại."
Tư Niệm dường như đã đóng gói rất nhiều, nhưng vẫn còn ba đứa trẻ.
Chu Việt Thâm không thể để ba đứa trẻ nhìn anh ăn.
Anh không muốn cô phải quay về lần nữa.
Đề xuất của cô rất hay, bọn trẻ rất mong chờ,
Ăn trưa với anh ở đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Chu Việt Thâm thường một mình ăn ở đây, sau khi ăn lại tiếp tục làm việc, hoặc nghỉ ngơi.
Anh đã quen với cuộc sống hàng ngày, có vợ con đi cùng khiến Chu Việt Thâm cảm thấy cuộc sống nhàm chán này có chút khác lạ.
Tư Niệm quay đầu nhìn anh, vội vàng nói: "Không cần, để em đi đi, cả ngày anh đã mệt rồi."
"Mẹ, để con đi." Chu Trạch Đông đột nhiên đứng lên, vốn định nói mình không ăn, nhưng cha mẹ nhất định sẽ không để cậu đứng nhìn bọn họ ăn, Chu Trạch Đông cảm thấy thân phận là con cả trong nhà, cậu nên đứng lên chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ.
Cha làm việc rất vất vả mỗi ngày, mẹ phải chăm sóc ba anh em họ rất vất vả.
Cậu làm sao có gan ở đây đợi họ quay lại lấy thức ăn cho mình?
Nói xong cậu chạy vụt ra ngoài không đợi hai người lớn kịp phản ứng.
Chu Trạch Hàn liếc nhìn anh trai mình, sau đó nhìn Chu Việt Thâm và Tư Niệm, do dự một lúc, cậu bé nhanh chóng đi theo: "Anh, em sẽ đi cùng anh."
Ngay khi Chu Trạch Đông chạy ra ngoài, Chu Trạch Hàn đã theo sau.
"Anh hai, chúng ta cùng đi, chạy thật nhanh, cùng cha mẹ ăn cơm!"
Cậu thường ăn ở nhà, nhưng hôm nay cậu muốn ăn cùng cha mẹ ở trang trại lợn, Chu Trạch Hàn vẫn cảm thấy nó khá mới lạ.
Bây giờ cậu chạy rất nhanh, tuy không cao bằng Chu Trạch Đông, nhưng tốc độ của cậu tốt hơn.
Cậu vừa nói vừa chạy mà không th ở dốc.
Tư Niệm nhìn hai tiểu gia hỏa chạy ra ngoài, rồi nhìn Chu Việt Thâm, dở khóc dở cười.
...
Hộp cơm được mở ra và đặt ngay ngắn trên bàn.
Một phần súp, hai phần rau xào và hai phần cơm.
Nước dùng màu trắng sữa có nhiều mỡ và nạc heo, thịt được trộn với khoai mỡ hầm mềm, trên đó nổi những hạt dầu và kỷ tử.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm ăn ch ảy nước miếng.
Tư Niệm chuyển món súp trước mặt Chu Việt Thâm.
Đối mặt với ánh mắt Chu Việt Thâm, cô nói: "Chu Việt Thâm, anh tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, uống nhiều canh này để bồi bổ thân thể..."
Tư Niệm còn chưa nói xong, đã có người đi tới cửa.
Cô quay lại thì thấy Vu Đông và người trong xưởng đang bưng thịt đứng ở cửa.
Nghỉ ngơi không tốt?
Thêm súp?
Bồi bổ cơ thể?
Một đám người uể oải đứng tại chỗ.
Điều này có nghĩa là ông chủ của họ?
Thấy bọn họ im lặng, Tư Niệm đứng thẳng người, nghi ngờ hỏi: "Có phải bởi vì tôi ở đây nên các cậu khó nói chuyện không?"
Vu Đông và nhóm của cậy ấy nhìn cô, cô nhìn họ, cuối cùng không khí trở nên ngột ngạt như vậy...
Vu Đông bị đẩy ra ngoài.
Vu Đông không phản ứng gì, khi định thần lại, bắt gặp ánh mắt của hai người, răng hàm sau đều bị đám nhóc này cắn nát.
Anh ngượng ngùng cười cười: "Không, không có gì, chị dâu vừa vặn ở chỗ này."
Nói xong, cậu ta liếc nhìn Chu Việt Thâm, mồ hôi đầm đìa.
Chúa ơi, mẹ kiếp, tại sao lần nào cậu cũng phải xuất hiện vào những dịp không thích hợp như vậy chứ?
Cậu đã quên chuyện đó rồi, nhưng chị dâu lại bất ngờ nhắc lại.
Cuối cùng những người khác cũng nghe thấy.
Danh tiếng của ông chủ đã bị huỷ hoại hoàn toàn!
Lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Lão đại, chị dâu, hôm nay những chỗ thịt này là đặc biệt để dành chị,không phải lão đại nói chị dâu, thím Lâm muốn làm thịt hầm sao? Chỉ là tình cờ chị cũng đã đến, vì vậy tôi nghĩ đến để cho chị xem những thứ này đã đủ chưa? Nếu không, ngày mai tôi sẽ giữ thêm một ít và gửi cho chị."
Tư Niệm nhìn thoáng qua, đều là lòng, giò, tai và đuôi lợn.
Những phần này không được ưa chuộng lắm vì ít thịt, thừa mỡ.
Nhưng làm món khìa là ngon nhất.
Cô gật đầu, thấy những người khác còn cầm thịt trong tay, cô có chút nghi hoặc: "Vậy đây là?"
Những người khác đối với lời nói về sức khoẻ ông chủ vừa rồi của Tư Niệm còn chưa có phản ứng gì, bọn họ còn đang suy nghĩ, cái gì, sức khỏe ông chủ của bọn họ không tốt.
Ông chủ của họ thực sự đang bồi bổ cơ thể của mình sao?
Nhìn ông chủ hùng dũng cường tráng như vậy, nhưng thực ra chỉ mạnh ở bên ngoài.
Trên thực tế, cần súp để bồi bổ.
Thảo nào chị dâu luôn nấu canh.
Chẳng trách sếp lại thích một mình lặng lẽ ăn cơm trong văn phòng.
Vậy là để che đậy sự thật rằng sức khỏe anh không còn tốt nữa?
Nhưng ông chủ thực sự phải chiến đấu suốt đêm.
Giờ thì cơ thể yếu lắm.
Chị dâu khá tốt, không những không ghét anh mà còn chủ động nấu canh cho anh để bồi bổ cơ thể.
Thật đáng ghen tị.
Vu Đông không thể chịu đựng được nữa, nặng nề ho khan.
Cả đám người lúc này mới sực tỉnh, khuôn mặt già nua đỏ bừng: "Chị dâu, nghe nói thịt kho chị làm ăn rất ngon, cho nên chúng tôi tự đi mua thịt, nhân lúc còn băn khoăn không biết có thể kho hay không? Chị có thể giúp chúng tôi làm một ít dderee trở về nếm thử một chút? Đương nhiên, không tiện thì cũng không sao."
Tư Niệm dừng một chút, sau đó nhìn về phía Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm sắc mặt lạnh lùng, thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Muốn ăn thì tự mình nấu đi, chị dâu không phải tới nấu cơm cho các người."
Da đầu mọi người tê dại, không biết có phải là bởi vì trong lúc vô tình vừa rồi nghe được chị dâu muốn bồi thường cho lão đại, cho nên hiện tại lão đại mới tức giận không ?
Đám người giật mình đứng thẳng lên: "Lão đại nói đúng, chúng tôi biết mình sai."
"Ông chủ, vừa rồi chúng tôi thật sự không nghe thấy gì cả."
Nói xong, dưới cái nhìn chết chóc của Chu Việt Thâm, nhóm người ôm thịt bỏ chạy.
Vu Đông:"....."
Cậu cứng ngắc cười: "Ha ha ha, tôi chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm, ông chủ, chị dâu, tôi cũng đi đây."
Nói xong nhanh chóng cầm miếng thịt trên tay đuổi theo họ ra ngoài.
Vốn dĩ vốn định đến đây dùng bữa, nhưng lại trách bọn nhóc này cứ nhất quyết đi theo cậu.
Bây giờ không được nữa rồi, danh tiếng của ông chủ đã bị huỷ hoại.
Vốn dĩ Vu Đông vừa nhìn thấy hai đứa em trai chạy ra ngoài nên tưởng Tư Niệm đã đi rồi.
Bằng không cậu cũng không dám tùy tiện chạy tới như vậy.
Dù sao theo kinh nghiệm thường ngày của cậu , chỉ cần chị dâu đến đây, nhất định sẽ gặp phải chuyện không hay.
Bây giờ không sao cả, cả trại lợn đều biết ông chủ không tốt, vậy lý do gì mà cậu vất vả giấu giếm lâu như vậy?
...
Thực ra Tư Niệm cũng không muốn đồng ý lắm, món thịt hầm tuy không khó nhưng một khi giúp một người thì người khác sẽ làm theo, lúc đó cô không thể từ chối người khác. Dù sao đi nữa, nếu không muốn vướng vào rắc rối, tốt nhất không nên day vào.
Nhưng trước mặt Chu Việt Thâm và nhân viên của anh, thật khó để không cho anh thể diện, vì vậy cô chỉ có thể giao quyền ứng phó cho Chu Việt Thâm.
May mắn thay, người đàn ông này không dễ nói chuyện.
Dù sao anh cũng không sợ đắc tội người.
"Mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn cơm đi." Chu Việt Thâm thu hồi ánh mắt, nhìn cô.
Tư Niệm đáp: "Được."
...
Chu Trạch Đông và Chu Trạch Hàn mang theo hộp cơm nhỏ đi tới.
Gia đình năm người lặng lẽ ngồi quanh bàn ăn như thường lệ.
Ăn xong, hai đứa liền thu dọn bát đ ĩa đi về.
Nước ớt của Tư Niệm rất thơm và cay.
Cô rất thích rau và thức ăn, bây giờ cái trán nóng hổi đang đổ mồ hôi.
Miệng rít lên.
Chu Nguyệt nhìn cô thật sâu, khoé miệng Tư Niệm sưng lên.
Đôi môi vốn đã đỏ mọng nay lại càng đỏ hơn, như đóa hoa đào nở rộ.
Chu Việt Thâm ngoảnh mặt đi, từ bên cạnh lấy ra một chai nước, vặn sang một bên rồi đưa cho cô.
"Không thể ăn cay, lần sau ăn ít lại, không tốt cho dạ dày."
Anh nói.
Tư Niệm uống nước vào miệng, nhưng vẫn không tin: "Em ăn được."
Cô thấy có vẻ rất cay, nhưng nó hoàn toàn nằm trong phạm vi mà cô ấy có thể chịu đựng được.
Nếu chỉ được ăn uống nhạt nhẽo như đàn ông thì đời còn gì vui?
Tư Niệm cảm thấy rằng một thế giới không có thức ăn cay là không đầy đủ.
Chỉ là thân thể này quá mỏng manh nên mới như vậy.
Tuy nhiên, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh khó hiểu.
Chắc chắn rồi, người không ăn được cay sẽ không bao giờ hiểu được những người thích ăn cay.
"Chu Việt Thâm, người chưa từng ăn cay sao?"
Chu Việt Thâm đang lau bàn.
Nghe đến đây,