"Đoàng."
Doãn Mộ Tư nghe tiếng súng nổ, cô cứ ngỡ bản thân chết chắc rồi, Doãn Danh sẽ không tha cho cô.
Toàn thân cô bị thương đau đớn, sức lực đã dùng cho một cú lên gối vào Doãn Tư Thành khi này, nhìn thấy họng súng hướng vào cũng không còn hơi sức tránh né.
Trước mắt, cô nhìn thấy súng trên tay Doãn Danh rơi xuống hướng về phía cô, Doãn Mộ Tư nhảy ra đoạt lấy khẩu súng lạnh lẽo dưới sàn, hướng về phía Doãn Danh, lạnh lùng bấm còi.
Vì thân thể bị thương, tay thuận lại bị dẫm không cử động được ảnh hưởng đến hướng bắn của cô, Doãn Danh nhanh chóng núp vào bên vách tường, Doãn Tu Thành cũng lăn vào góc tường tránh sự truy sát của Doãn Mộ Tư.
Bên ngoài, Cao Trí ôm súng đi vào bên trong, Doãn Tu Thành rút súng trên người nhìn về phía anh ta.
Doãn Mộ Tư bắn về phía Doãn Tu Thành đang ẩn náu:"Cao Trí, cẩn thận."
Cao Trí nép mình vào cánh cửa:"Doãn tiểu thư, Tống tổng đang trên đường đến, chúng tôi sẽ cứu cô, đừng lo lắng."
Doãn Mộ Tư ngồi tựa vào vách tường, tay trái vẫn ôm chặt khẩu súng, cuối cùng người đến cứu cô vậy mà chính là Tống Tư Hàn, thật đáng nực cười.
Nhưng cô không muốn mắc nợ hắn, không muốn liên quan đến con người đó nữa.
Doãn Mộ Tư ôm lấy cánh tay phải đang bị thương, nép mịn theo vách tường, nhìn hướng Doãn Tu Thành ẩn nấp mà nổ súng, vừa nổ súng cô vừa muốn liều mạng chạy ra phía cánh cửa ra vào.
Doãn Danh mất súng, Doãn Tu Thanh bị bắn không dám nhúc nhích, Doãn Mộ Tư thành công tiến về phía cửa.
"Doãn tiểu thư, đi theo tôi." - Cao Trí nhìn thấy cảnh này, thật không thể tin được sự liều lĩnh của cô gái này.
Doãn Mộ Tư ôm chặt khẩu súng nhìn xung quanh sau đó lắc đầu:"Không cần, khi nãy anh nổ súng khiến Doãn Danh rơi súng đã cứu tôi một mạng, là tôi nợ anh, có dịp sẽ đền đáp."
Cao Trí lắc đầu:"Không phải tôi."
Doãn Mộ Tư kinh ngạc, không phải Cao Trí thì còn ai ra tay cứu cô?
Lúc này, người của Nhất Đường đã bao vây, trên xe một thân băng lãnh bước xuống, y phục hệt như lúc cô gặp hắn ở Nhất Thiên Môn, áo sơ mi đã bị kéo cao tay áo, hắn nhìn cô một thân lạnh nhạt.
Khi Lục Vũ Thần bước đến gần cô, Doãn Mộ Tư rõ ràng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, cô vô thức siết chặt bàn tay trái lên khẩu súng lạnh, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
Doãn Mộ Tư lui về một bước, cô không muốn hèn mọn nữa, cô không muốn cầu xin hắn giúp.
Những lời cha con Doãn Danh nói, cô nghe thấy tất cả, tin cũng được không tin cũng được, vì đối với cô sự tàn độc của hắn đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô.
Lục Vũ Thần nhìn vết thương trên trán cô sưng đỏ, máu trên váy cô, bàn tay sưng lên như bị dẫm nát.
Sắc mặt anh ta trở nên thâm trầm, Doãn Mộ Tư lúc này không hề tỏ ra chút sợ hãi, không quy thuận, trên gương mặt bày tỏ sự chống đối, căm hận.
Cô có khả năng tự mình muốn điều tra hắn, để rồi lại không thể tự bảo vệ mình, cô lấy đâu ra cái gan chống đối hắn.
"Lên xe, đi bệnh viện."
Doãn Mộ Tư bật cười:"Lục bang chủ, anh đến đây để xem tôi thê thảm ra sao khi bị anh bỏ rơi phải không, anh có hài lòng chưa?"
Sắc mặt Lục Vũ Thần nhíu lại, không đáp.
"Không muốn thấy tôi nữa phải không? Là chỉ có thể nhìn thấy xác của tôi mới khiến anh hả dạ."
Doãn Mộ Tư vừa lui về phía sau vừa nói:"Người ta nói anh tàn nhẫn độc ác, hôm nay xem như tôi đã lãnh ngộ tất cả.
Anh là một kẻ máu lạnh, anh không phải là con người."
Lúc này, người của Tống Tư Hàn kéo đến, hắn nhìn thấy Doãn Mộ Tư bị thương đầy người, hắn không thể để ý đến bất cứ cái gì, chạy đến ôm cô vào lòng nói:"Mộ Mộ, em đau lắm phải không, anh xin lỗi… anh đến muộn."
Doãn Mộ Tư nghe những lời nói quan tâm quen thuộc này, trái tim cô dằn xé đau đớn.
Người cô hy vọng chỉ lạnh nhạt nhìn cô, người cô không còn hy vọng thì nói không thiếu một câu.
"Tống Tư Hàn, mau buông người." - Giọng nói Lục Vũ Thần sắc bén, như muốn dành lại con mồi.
Doãn Mộ Tư đẩy Tống Tư Hàn ra phía sau lưng cô, bàn tay trái run rẩy cầm súng hướng về phía Lục Vũ Thần:"Lục bang chủ, để chúng tôi đi."
Sắc mặt của Lục Vũ Thần đen đi, cô vậy mà vì người đàn ông kia mà muốn đấu với hắn.
"Doãn Mộ Tư, đến hiện tại cô vẫn là vợ hợp pháp của tôi, hiện tại theo tôi đi bệnh viện." - Lục Vũ Thần buông súng.
"Sắp tới