Một tuần sau, Đàm Thanh Ninh đi với Bạch Tân Hàn đến thành phố A.
Ngoài việc tham gia vào một số trại hè ở trường đại học y thành phố A, việc đến nhà họ Bạch là lẽ đương nhiên.
Bình thường Đàm Thanh Ninh rất thân thiện cởi mở, nhưng đến lúc phải gặp phụ huynh, cô vẫn khẩn trương.
Nhan Hội biết con gái chính thức đi ra mắt nhà bên kia, không tránh được việc dặn dò mấy câu, đặc biệt chuẩn bị một ít đặc sản trong trấn mang đến làm quà.
Trước khi đi thành phố A, Đàm Thanh Ninh ở nhà chọn mấy bộ quần áo, mặc thử cho Bạch Tân Hàn xem.
“Cái này thế nào?”
“Váy kia nhìn được không?”
“Màu này có phải đổi không?”
Bạch Tân Hàn ngồi trên sô phô, khóe miệng mang ý cười.
Trừ một bộ lộ vai ra, bộ nào anh cũng nói đẹp.
“A a a a” Đàm Thanh Ninh đang mặc váy trắng đi đến, buồn bực nằm úp sấp trên vai anh.
“Tại sao không thấy vừa lòng bộ nào hết?” Cô mấp máy môi, nhỏ giọng nói thầm.
Chẳng lẽ rất đúng với câu nói ‘trong tủ quần áo của con gái luôn luôn ít quần áo’?
Quần áo phỏng vấn cô đã chuẩn bị xong từ lâu, mấy bộ áo sơ mi kết hợp cùng chân váy chữ A. Nhưng nghĩ đến việc gặp phụ huynh, hình như tất cả quần áo cô đều có thể tìm ra chỗ làm mình không hài lòng.
“Bọn họ không quan tâm đâu.” Bạch Tân Hàn không để ý vén tóc bên tai cô, “Coi như đi lướt qua sân khấu là xong.”
Đàm Thanh Ninh yếu ớt thở hắt ra.
“Hay đi mua thêm?” Anh nghiêng đầu đề nghị.
Đàm Thanh Ninh nhớ đến việc mình có mấy bộ nội y phải thay, không chút do dự đã đồng ý.
Ăn cơm tối xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
Khi đi ngang qua một cửa hàng, Đàm Thanh Ninh liếc mắt nhìn trúng bộ váy đang mặc trên người mẫu trong tủ kính.
Chiếc váy trắng cổ vuông, trước ngực có hàng nút cúc áo tròn bằng gỗ, chiết eo, vạt áo chữ A. Thiết kế đơn giản, phóng khoáng pha chút lãng mạn kiểu Pháp.
“Cái kia đẹp không?” Đàm Thanh Ninh giữ chặt tay Bạch Tân Hàn hỏi.
“Thử xem.” Anh lôi Đàm Thanh Ninh vào trong.
Trước sự tiếp đón nhiệt tình của người bán hàng, Đàm Thanh Ninh thử váy xong đi ra từ phòng thay đồ.
“Đẹp không?” Cô quay đầu nhìn Bạch Tân Hàn.
Dưới ánh sáng, cô gái trong gương có mái tóc đen nhánh, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng nõn, xương quai xanh nhô cao, ngực đầy đặn, eo thon, đôi chân dài nhỏ nhắn dưới làn váy.
Cổ họng Bạch Tân Hàn thít chặt, chớp mắt: “Đẹp.”
Đàm Thanh Ninh càng nhìn càng thích, xoay một vòng trước gương.
“Vậy lấy cái này.”
Cô thay lại quần áo xong đi ra, không ngoài dự đoán Bạch Tân Hàn đã thanh toán xong hết.
Đàm Thanh Ninh nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng, nhận túi đồ cùng Bạch Tân Hàn rời đi.
Về việc trả tiền này, trước kia cô từng thử giành trả tiến trước, nhưng mỗi lần như vậy sắc mặt Bạch Tân Hàn sẽ rất rất khó coi, trong mắt viết rành rành mấy chữ to đùng ‘Em coi anh là người ngoài’
Vì thế sau này cô nghe anh như theo phật.
Để Bạch Tân Hàn tiêu tiền vì mình làm cho anh vui mừng.
Khi mối quan hệ càng tiến sâu, cả hai đã dần thân thiết như lúc đầu và hình thức ở chung tương đối thoải mái.
Có lẽ chính là lời mẹ cô đã nói “Tìm sự hòa hợp”.
Mua xong đồ về nhà, Đàm Thanh Ninh lấy từng bộ quần áo mình đã mua ra.
Đến túi quần áo nội y, cô bỗng dưng sợ hãi kêu thành tiếng, từ bên trong lấy ra chiếc quần lót màu hồng nhạt mỏng như cánh ve sầu.
“Đây là cái gì?” Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn, “Em không mua cái này.”
“Ừm,” Bạch Tân Hàn thản nhiên thừa nhận, “Anh mua.”
Thanh Ninh: “…..”
Đồ lưu manh.
Cô thầm mắng ở trong lòng.
Trước khi tham gia vào trại hè, Đàm Thanh Ninh đến nhà gặp bố mẹ anh trước.
Đây là lần đầu tiên Đàm Thanh Ninh nhìn thấy bố mẹ Bạch Tân Hàn.
Chú Bạch gần 50 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt nho nhã. Dì Trần nhìn còn rất trẻ và xinh đẹp, chỉ là người quá gầy yếu.
Như lời Bạch Tân Hàn nói, đi gặp bố mẹ như đi ngang qua sân khấu.
Trái ngược với những gì mà cô đã nghĩ, chú Bạch tuyệt đối không giống trong tưởng tượng bảo thủ hay uy nghiêm gì đấy, thái độ đối với cô rất gần gũi thân thiết. Mặc dù dì Trần không nói lời nào, nhưng ngồi một bên mỉm cười nhìn bọn họ nói chuyện.
Sau sự khẩn trương lúc ban đầu, Đàm Thanh Ninh nhanh chóng làm quen với nơi này, nói chuyện trôi chảy cùng chú Bạch. Nhất là khi cô kể một số chuyện vui xảy ra khi học cùng trường với Bạch Tân Hàn, cô thấy rõ ràng mắt hai người họ sáng rực lên.
“Nghe Tân Hàn nói, cháu định đăng ký học nghiên cứu sinh ở trường đại học y thanh phố A?” Bạch Thư Dương thân thiết hỏi.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Vâng ạ…”
Cô nói xong thấy hơi ngại: “Nhưng không biết cháu có thể làm tốt không nữa. Khoa phụ sản ở đại học y thành phố A rất khó.”
Bạch Thư Dương cong khóe môi, nhận được ánh nhìn của con trai từ bên kia nói: “Ừm, đúng là rất khó. Nhưng không cần quá lo lắng, thả lỏng tinh thần.”
Đàm Thanh Ninh đã miễn dịch với những lời động viên này từ lâu, gật gật đầu đồng ý.
Mọi người nói chuyện một lúc, sau đó cả nhà cùng nhau ăn cơm. Không khí hòa thuận vui vẻ.
Đối với Đàm Thanh Ninh, việc gặp phụ huynh thuận lợi là điềm báo tốt cho mọi chuyện về sau.
Thời gian sau đó, trại hè, thi cử, nhập học.. tất cả diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Cuối cùng cô thành công vào học ở đại học y thành phố A với tư cách là nghiên cứu sinh.
Cùng lúc đó, tình cảm hai người đã phát triển thêm bước vững chắc. Hành động đến thành phố A học nghiên cứu sinh đã chứng minh mọi chuyện.
Mấy năm trước, là Bạch Tân Hàn luôn ở thành phố T cùng cô. Bây giờ, là cô đến chỗ anh.
Đến Tết dương lịch, bố mẹ Bạch Tân Hàn đặc biệt đến thành phố C gặp mặt bố mẹ Đàm Thanh Ninh.
Ý của Bạch Thư Dương muốn xác định hôn lễ cho hai người trẻ tuổi, sau này Thanh Ninh có muốn chuyển việc hay công tác có thể đến bệnh viên công hay Minh Nhân thì tùy cô.
Đàm Minh Hữu không nỡ gả con gái đi nhanh, lúc này vẫn lấy lý do tuổi còn nhỏ để từ chối.
Có điều ông không phải người trong giới làm ăn tửu lượng không cao, uống qua uống lại mấy ly đã say rượu, nói ra niềm băn khoăn ở trong lòng bấy lâu.
—thời gian hai đứa ở cạnh nhau chưa lâu, ông muốn để bọn họ ở chung một thời gian nữa.
Bạch Thư Dương cười: “Không tính là ngắn, con trai tôi đã thích con gái ông từ thời trung học.”
Ông thở dài, rất xúc động: “Hơn nữa, nhà chúng tôi còn phải cảm ơn Thanh Ninh không hết, sao có thể đối xử không tốt với con bé chứ?”
Đàm Minh Hữu uống nhiều mặt đỏ rực, trong lúc mơ mang nắm bắt được mấy chữ trọng điểm “thích con gái ông từ thời trung học”, sắc mặt ông cứng đờ.
“Tiểu tử thối này!!!” Ông đã đánh giá thấp anh rồi.
Hai ông bố vừa uống vừa nói chuyện, mãi đến tận đêm khuya hai người mới nói xong.
Nhờ Bạch Thư Dương không ngừng khuyên bảo, cuối cùng Đàm Minh Hữu đồng ý trong khoảng thời gian này chuẩn bị lễ đính hôn trước, sau khi tốt nghiệp làm lễ đính hôn, đợi đến khi học xong nghiên cứu sinh thì kết hôn.
Vì thế, hôn nhân của hai người được quyết định trong một bữa rượu.
Đàm Thanh Ninh đối với việc này không có ý kiến. Hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mà cô không có thời gian, đính hôn trước thật ra cũng tốt.
Thời gian trôi qua nhanh, lại đến mùa hè tiếp theo, Đàm Thanh Ninh sắp tốt nghiệp.
Vào giữa tháng sáu, cô mặc áo cử nhân, đội mũ cử nhân, trang điểm nhẹ, cùng các bạn học khác tham gia lễ tốt nghiệp của trường y.
Năm năm trước, bọn họ đứng ở đây tuyên thệ, chính thức bước chân vào trường y; năm năm sau vào ngày hôm nay, bọn họ vẫn đứng ở đây được
trao nhận bằng, chính thức ra trường.
Trong lễ tốt nghiệp lần này, không nghi ngờ gì Đàm Thanh Ninh là người thu hút nhiều sự chú ý nhất.
Ngoại trừ thành tích xuất sắc và việc được cử đến trường y thành phố A học nghiên cứu sinh, càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người là, gần như trong trường mọi người ai cũng biết, chồng chưa cưới của cô là đại thiếu gia tập đoàn Minh Nhân.
Lý do không phải do cô thường ngày quá nổi bật, mà khi tới gần lễ tốt nghiệp, tập đoàn Minh Nhân đột nhiên tặng trường y đại học T một tòa nhà.
Tập đoàn lấy danh nghĩa ‘cựu học sinh’ để quyên tặng, mà cựu sinh viên được ám chỉ này chính là người sắp tốt nghiệp ra trường – Đàm Thanh Ninh. Sau khi tin này được lan truyền rộng rãi ở trong trường, sinh viên trong trường hoang mang trong thời ngắn. Phải biết rằng, tập đoàn Minh Nhân là của người nhà họ Bạch đó!!
Sau đó nữa, quan hệ của hai người được đưa ra ánh sáng, mọi người mới bừng tỉnh nhận ra: hóa ra đây là lễ vật nhà trai tặng nhà gái tốt nghiệp thôi!!
Tặng một món quà lớn như vậy trước lễ đính hôn, thái độ người nhà họ Bạch đối với Đàm Thanh Ninh đã rất rõ ràng.
<<Nói chuyện yêu đương không? Người lấy danh nghĩa của bạn tặng trường cũ một tòa nhà>> một tiêu đề bài viết đăng trên diễn đàn trường đại học T, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi làm diễn đàn trở nên náo nhiệt sau bao lâu im ắng, rất hot.
“Mấy người biết không? Tôi mới nghe ngóng được ở bên trường y, tòa nhà này là do tập đoàn Minh Nhân tặng, lấy danh nghĩa của sinh viên mới tốt nghiệp nào đó!! Bởi vì người đó đang yêu đương với người thừa kế Minh Nhân. Ôi trời ôi trời, đây mẹ nó là tình yêu thần tiên gì thế? Có thấy mưa bay lất phất kia không, là nước mắt cảm động của tôi đó.”
Bài viết kia vừa đăng, ngay lập tức nó dấy lên một cuộc thảo luận sôi nổi.
[??? Thật á? Ai thế?]
[A a a, để lại tên đi!]
[Mình cũng nghe rồi, không hổ là nữ thần trường y]
[Sinh viên mới tốt nghiệp khóa này, nữ thần trường y? Có phải là TQN(*) không?]
(*) Tên phiên âm của Đàm Thanh Ninh là ‘Tán qīng níng’
Tên Đàm Thanh Ninh bị đào ra rất nhanh, thậm chí bức ảnh của cô trong kỳ quân sự nổi tiếng vào năm năm trước cũng bị moi lên.
[Hu hu hu, nhìn thật xinh đẹp và trong sáng]
[Nữ thần yêu đương còn không quên làm việc tốt cho trường cũ, đúng là tấm gương để chúng ta noi theo]
[Mình cũng muốn được yêu đương kiểu này, nhưng đáng tiếc giá trị nhan sắc không đủ]
[Nghe nói cô ấy còn đến đại học A học nghiên cứu sinh, vừa xinh vừa giỏi, hâm mộ quá]
[Có gì mà hâm mộ? Người bây giờ trưởng thành rồi chắc gì còn như trong ảnh. Oai qua liệt tảo (*) rồi cậu có chịu không?]
(*) người quái dị, có vấn đề có thể là diện mạo hay tính cách[?? Oai qua liệt tảo? Nếu không biết làm ơn lên diễn đàn trường y nhìn qua rồi nói, đích thân bạn trai người ta đến tặng]
Mấy giây sau, bức ảnh của Bạch Tân Hàn được đăng lên.
[trai xinh gái đẹp kswl (Khóc chết mất thôi)]
[Đẹp trai quá a a a a!!]
[Hic hic hic, càng hâm mộ TQN]
………
Nhiệt của bài post mãi không giảm xuống, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả sinh viên đều biết đến tên Đàm Thanh Ninh vang dội.
Đàm Thanh Ninh nhìn mọi chuyện không biết nên khóc hay nên cười, ngàn lần không nghĩ đến lúc mình tốt nghiệp sẽ nổi tiếng theo cách này.
Trong buổi lễ, Đàm Thanh Ninh đại diện cho sinh viên xuất sắc lên sân khấu nhận bằng.
Không biết có phải do ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hiệu trưởng trường y hay nghiêm túc nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa và thân thiết như người cha nhìn con gái.
Sau khi kết thúc, là thời gian chụp ảnh tự do.
Phải rời đại học T để đến đại học A học lên cao, đương nhiên Đàm Thanh Ninh không bỏ qua việc này, lôi kéo Bạch Tân Hàn đi khắp nơi trong trường chụp ảnh.
Đáng tiếc trời hôm nay không đẹp, khi hai người đang chụp ảnh trên bãi cỏ đại học T, sắc trời dần tối sầm.
Ở phía xa xa truyền đến tiếng ‘đùng đoàng’ của sấm, có vẻ sắp mưa.
“Trời sắp mưa rồi.” Bạch Tân Hàn như người máy để mặc Đàm Thanh Ninh điều khiển bỗng dưng mở miệng.
Đàm Thanh Ninh không để ý đến ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu xem ảnh trong điện thoại.
“Quay lại xe trú mưa đã.” Bạch Tân Hàn nhìn lên trên bầu trời, xem chừng sẽ là cơn mưa rào có sấm chớp, mưa sẽ không lâu.
“Không đi.”
“Nhỡ may trời mưa thì sao?” Bạch Tân Hàn nhíu mày.
Đàm Thanh Ninh ngẩng lên nhìn anh, kéo dài giọng: “Thì….”
Cô cong cong môi cười: “Hôn môi hả.”
Ánh mắt Bạch Tân Hàn trở nên sâu thẳm.
Đàm Thanh Ninh cười ha ha hai tiếng, “Em học của anh đó.”
Cô nhớ đến trận mưa hồi cấp ba kia, hai người bọn họ đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ngây ngô mà ngây thơ. Mưa rơi lộp bộp xuống mặt ô, trong không khí tối mờ ẩm ướt.
Anh cúi đầu, cô né tránh.
Thời gian qua đi, trong cái chớp mắt, đó đã là chuyện của 5,6 năm trước.
Trong lòng Thanh Ninh khẽ rung động, ngẩng đầu chạm phải đôi mắt sâu của Bạch Tân Hàn.
Đôi mắt cô trong veo, chóp mũi hơi cay cay: “Em luôn muốn nói với anh, được gặp anh là điều rất may mắn. Anh luôn nói là em thay đổi anh, nhưng cũng là anh thay đổi em.”
Lúc mới gặp anh, cô vẫn là một học sinh cấp ba không biết tương lai muốn gì,làm gì. Mỗi quyết định như học y, thi nghiên cứu sinh, chọn chuyên ngành….. mỗi bước đi trong đời đều liên quan đến anh.
Trong thời kỳ trưởng thành gặp được một người, cùng nhau thích, cùng nhau thay đổi, cùng nhau tiến bộ là chuyện may mắn biết bao nhiêu, là chuyện tốt đẹp nhất.
Lời nói vừa dứt, một giọt mưa rơi trên chóp mũi Thanh Ninh.
Sau đó, hai bên má và cằm cảm nhận được những giọt mưa đang rơi.
Thanh Ninh ngẩn ra, trời mưa thật rồi.
Giây tiếp theo, cằm cô được nâng lên, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, môi Bạch Tân Hàn đồng thời hạ xuống.
“Ninh Ninh, anh may mắn hơn em.”
Nếu may mắn của cô là 10, thì may mắn của anh ít nhất là 100. May nhất là, ở tuổi 17 u ám tối tăm không ánh sáng, anh gặp được mặt trời của mình.
———– HOÀN CHÍNH VĂN ———–