“Ta không giải được.”
Y Nhược thu lại trân pháp, ngồi xuống đất thở dốc. Vừa rồi đã tiêu tốn quá nhiều huyễn khí, cả một mảnh sức lực cũng không còn. Phong Vân sắc mặt lại thêm phần u ám.
“Có chuyện gì thế?”
Y Hiên sau khi tiễn Hứa Niên về đại gia liền không yên tâm mà quay về, lại bắt gặp cảnh cô nam quả nữ một thân một mình trong phòng, áo của Phong Vân vì băng bó nên cũng đã cởi xuống.
“Ây da. Y Nhược, con còn nhỏ nha.”
Mắt y lóe lên ý cười, châm chọc Y Nhược, nhưng vết thương trên người Phong Vân cũng không qua được mắt nàng. Y Hiên thu lại vẻ cười, đỡ nữ nhi của mình lên. Phong Vân không kiềm được mà đứng dậy.
“Cô cô, người có thể giải cổ thuật không?”
“Phong Vân! Vết thương!”
Y Nhược nhìn thấy vẻ nóng nảy của hắn, liền quát. Nàng mến hắn, nhưng càng không muốn vì tính nóng nảy này mà khiến Ân A Lạp bị thương. Phong Vân nhận ra, cũng từ từ ngồi xuống.
“Cổ thuật?”
Y Hiên hơi nhíu mày, nhìn lên vết thương trên người Phong Vân.
“Ý ngươi là tiểu Lạp sử dụng cổ thuật?”
Phong Vân cúi đầu không nói, Y Nhược đành tiếp lời.
“Nàng đã sử dụng loại thuật gì đó rất cường đại, chúng ta đều không ai đến gần được. Nàng chuyển chấn thương thể xác trên người Phong Vận lên người, bây giờ lại phải ra ngoài. Bọn ta không yên tâm nhưng dùng mọi cách cũng không giải được.”
“Nhỏ tuổi như thế đã sử dụng được cổ thuật?”
Y Hiên thoáng vẻ ngạc nhiên, nàng bước nhanh lại, đặt tay lên đầu Phong Vân, bắt đầu dò xét.
“Quả nhiên.”
Cổ thuật hoán đổi thể xác, chỉ là mới hoàn thiện được một phần vạn, vô tình chuyển đổi toàn bộ vết thương. Cổ thuật không thể giải, bất quá loại Ân A Lạp sử dụng là cổ thuật pha tạp, vẫn có lỗ hổng.
“Ta có thể giải được ba phần của cổ thuật này. Nhưng liệu tiểu Lạp đã cho phép chưa?”
“Tỷ ấy còn đại sự, mong người giúp ta, ta không muốn trở thành gánh nặng cho tỷ ấy!”
Phong Vân chắp tay đằng trước, cúi người cầu khẩn. Y Hiên như có thứ gì xoáy vào tâm can, đau lòng khó tả. Nàng lấy từ trong túi ra một thân bạch thủy cọ, vẽ lên mặt Phong Vân hai đường.
“Minh nguyệt dẫn, thanh tẩy cấm cổ, phá!”
“Khụ!”
Một cơn đau nhói xoáy vào vết thương, Phong Vân giữ chặt ngực, khụy xuống ho khan vài tiếng. Y Hiên liền đem đan dược phòng thân của mình cho hắn uống.
“Tiểu Lạp sẽ rất giận ngươi đấy.”
“Y có giận ta cũng được.”
Phong Vân một tay vẫn giữ chặt vết thương, ngồi dựa ra giường thở dốc. Một phần cũng tốt, ba phần cũng tốt, chỉ cần giảm bớt gánh nặng cho người thân cuối cùng của hắn, bắt hắn làm gì hắn cũng làm.
“Về Y Phủ.”
Y Hiên đứng lên, thu dọn đồ chuẩn bị ly khai.
“Thứ lỗi cho Phong Vân không tiễn được, cô cô bình an trở về.”
“Tiễn cái gì, ngươi cũng về.”
Phong Vân thoáng vẻ bất ngờ, song lại thu vẻ điềm đạm.
“Vết thương của ta không thể động mạnh, xe ngựa xốc nổi, ta sợ không chịu nổi.”
Y Hiên cười nhìn hắn, mười bốn tuổi
đã biết lo như thế, còn rất lý lẽ, sau này hắn nhất định có tiền đồ. Nàng ra bên ngoài, huýt một cái, một con linh điểu từ trên trời đáp xuống.
“Ai bảo con chúng ta sẽ đi xe ngựa?”
[Phách mại tràng]
“Khụ khụ.”
Ân A Lạp ho khan hai tiếng. Tên nhóc Phong Vân lại quấy nàng rồi. A Dực đi sát một bên đỡ nàng, hắn ta từ lúc bị thương đến giờ mặt vẫn như pho tượng, không cười không nói, chỉ có nhíu mày.
“Sao lại căng thẳng như thế? Ta vẫn ổn mà?”
A Dực im lặng không nói, chỉ im lặng né tránh ánh mắt của nàng. Hắn đang vô lễ với chủ nhân của mình, nhưng nàng muốn đánh hắn cũng được, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nàng bây giờ. Ân A Lạp thấy hắn không muốn trả lời, cũng im lặng lật lật sách.
“Linh Điệu Hồn là loại thuật cấp thấp của U Hồn Khiển Linh.”
Một đạo sĩ tóc bạc trắng từ trong bước ra, dáng người có chút già nua nhưng khuôn mặt vẫn rất phúc hậu. Nàng không có ác cảm với người này, bất quá vẫn phải đề phòng. Nàng nhìn sang thủ trưởng, hắn ta cười trừ.
“Đây là khách ghé qua phách mại tràng chơi, hắn một đời phong lưu, ngao du khắp nơi, nay chắc lại về ăn bám vài hôm. Ân đại nhân có gì không biết có thể hỏi y, y đi nhiều biết rộng, có thể có thông tin giúp ích.”
Ân A Lạp quay lại dò xét lão đạo sĩ, xong liền đứng lên hành lễ của tiểu bối.
“Tại hạ Ân A Lạp, còn trẻ người non dạ, mong tiền bối chỉ bảo thêm.”
Vị đạo sĩ cười cười gật đầu, xong ngồi xuống bên cạnh.
“Không biết Hồ yêu công chúa đến đây làm gì nhỉ?”
Ân A Lạp thật sự cả kinh. Hắn chỉ cần nhìn một cái liền đoán ra thân phận của nàng? Thủ trưởng một bên cũng không kiềm được mà tròn mắt nhìn nàng.
“Sao ngươi biết?”
“Trên người yêu hồ luôn có một mùi hương rất đặc biệt.”
Lão đạo sĩ áp sát lại người nàng, cầm tóc nàng lên mà ngửi.
“Mà đặc biệt là ngươi, ngươi không nhớ lão già này hay sao?”
Truyện convert hay :
Hồn Đế Võ Thần