“Chúng ta không nên đắc tội với hắn, bằng không sau này sẽ không có kết quả tốt.”
“Nhưng nếu hắn làm hại đến nơi này, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
Duy Minh đặt úp chén trà đã cạn, đứng dậy rời đi.
“Ta cũng phải quay về, đệ tử của ta còn đang đợi.”
“Thanh Di, ngươi và ta đến điện thăm tiểu Lộ đi.”
Sau khi Khải Liêm cáo từ, Mộc Liên liền rủ Thanh Di rời đi, để lại Doanh Chính ngồi ngẩn ngơ một mình. Bọn nhóc này thật là láo toét nha, bất quá hắn cũng tới trễ, ở lại thưởng hoa một lát vậy.
“Mau xuống đi.”
Doanh Chính cầm cán giáo gõ xuống đất một cái, Ân A Lạp liền từ trên cây rơi xuống. Tiểu nha đầu này thật có thực lực, trốn ở đây lâu như vậy vẫn không có ai phát giác. Hay bọn họ cố tình để y nghe được?
“Hì hì. Tiểu Lộ bái kiến Doanh Chính lão sư.”
Ân A Lạp cười trừ, tay chắp quyền cúi người hành lễ. Hắn gật đầu rồi liền rót thêm một chén trà nữa, nàng cũng tự hiểu mà đến ngồi.
“Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn. Đa tạ lão sư quan tâm.”
Doanh Chính nghe được rất hài lòng. Hắn khi xưa cũng có một nữ hài tử, nếu còn sống chắc bây giờ cũng tầm tuổi nàng, tính cách lại rất giống nhau khiến hắn có một thứ thiện cảm khó nói. Nhìn vào vết tàn hoa thoát ẩn phía dưới mạng che mặt, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác khó chịu. Đều tại tên Thanh Di ngu ngốc kia cả.
“Ta đã nhìn thấy cách ngươi dùng cung. Ngươi đã sử dụng mấy lần rồi?”
Ân A Lạp vẫn còn đang nhâm nhi trà, nghe xong liền ho sặc sụa. Cung ấy hả, nàng là lần thứ hai dùng, hôm trước tam tiễn đa đích, mà vẫn chỉ có một cây trúng, bị hắn nhìn thấy, thật là nhục nhã.
“À... Thật ra đó là lần thứ hai ta dùng.”
“Không tệ.”
Doanh Chính gật đầu, không phải thiên tài nhưng cũng không phải phế vật.
“Đi. Ta dạy ngươi cách dùng cung, nửa nén hương sau đến Doanh khu.”
Ân A Lạp cúi người cung kính, một phát liền biến đi. Nửa nén hương, bảo nàng từ hoa viên chạy về Chu Điện (Điện của Chu Kỳ Tân) rồi lại đến Doanh Khu, bỏ lỡ một khắc chắc chắn không kịp.
“Ngươi đi đâu mới về?”
Thanh Di thấy nàng từ bên ngoài chạy vào, cả người mồ hôi liền lo lắng ra hỏi. Hắn đương nhiên biết nàng trốn trên cây, nhưng tự nhiên lại chạy nhanh thế làm gì, huống hồ vết thương chưa khỏi hẳn.
“Doanh Chính lão sư bảo ta đến luyện tập.”
“Lão già này! Ngươi đừng đi, vết thương của ngươi chưa lành, hơn nữa cách chỉ dạy của hắn vô cùng tàn khốc.”
Ân A Lạp một tay lấy y phục, một tay lấy bánh hoa đào bỏ vào miệng.
“Luyện tập sẽ tốt hơn đấy.”
Vì Thanh Di ở hình dạng thiếu niên mười bảy, tính cách đối đãi với Ân A Lạp lại tinh ranh như ngang hàng, hắn từ lão sư trở thành bằng hữu của nàng lúc nào không hay. Hắn chỉ thở dài, lôi trong nạp giới mấy bình thuốc đặt lên bàn.
“Nhớ mang theo thuốc nhé. Ta về điện thăm mấy tên đệ tử đã.”
Ân A Lạp đáp trả một câu, tay siết chặt đai lưng, cầm mấy cái bánh chạy đi.
“Lão sư, ta tới rồi!”
Ân A Lạp đáp xuống
đất, thở hồng hộc, nén hương Doanh Chính đốt cũng vừa hết. Hắn nhìn từ trên xuống dưới người nàng, gật đầu hài lòng. Y phục rất gọn gàng, phù hợp với bắn cung, bất quá không phải y phục chuyên dụng.
“Đi theo ta.”
Doanh Chính đưa nàng vào một cái lều lớn. Doanh khu của Doanh Chính không khác gì một doanh khu ở chiến trường, khắp nơi là vũ khí, ngựa và lều, những khoảng sân rộng mênh mông cùng không khí trong lành khiến nàng rất thoải mái, nàng nhìn ngắm xung quanh một chút rồi theo vào trong lều.
“Nếu ngươi tập luyện tốt, ta sẽ tặng bộ y phục này cho ngươi.”
Mắt Ân A Lạp bỗng chốc sáng rực lên. Bộ kỵ y này rất đẹp nha, còn phảng phất hương đồng cỏ, quang mang của ánh dương. Hai màu chủ đạo là đỏ và đen, các khớp được nạm vàng ròng, phần váy ngang đùi, còn có riêng bọc đệm tay, chân và ủng. Doanh Chính lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là một bộ tư trang gồm một túi đeo ngang hông, vài sợi dây buộc tóc màu đỏ và một cái trâm.
“Thật đẹp!”
“Bộ đồ này rất hợp với ngươi.”
Doanh Chính đã nghe qua nàng hợp với hồng y hơn tất cả y phục khác, nhưng tính cách phóng khoáng và hiếu thắng của nàng rất giống nữ nhi khi xưa của hắn, bộ hắc huyết y này nàng nhất định sẽ rất hợp.
“Sao người lại có bộ nữ phục này?”
Ân A Lạp không nhịn được hiếu kì, mở to mắt nhìn Doanh Chính. Không phải người ta đồn hắn phóng khoáng, chú tâm đại cục không vướng nữ nhi tình sao? Sao lần này lại tặng nàng bộ y phục như vậy.
“Bộ đồ này khi xưa ta chuẩn bị cho nữ nhi của ta.”
“Người có con gái? Nàng ta đâu rồi?”
“Nàng ta không còn nữa.”
Giọng Doanh Chính có chút trầm xuống, nàng biết mình lỡ miệng, cũng trầm tư theo.
“Doanh Chính lão sư, nếu ta đoán không nhầm thì nữ nhi của người cũng tầm tuổi ta. Ta sẽ thay nàng hiếu thuận với ngươi?”
Doanh Chính vỗ vỗ đầu nàng, nàng không bảo hắn nhận nàng làm nữ nhi, chỉ bảo sẽ hiếu thuận với hắn, ngầm ý chỉ dù hắn có không đối đãi với nàng như nữ nhi, nàng vẫn thay con gái hắn hiếu thuận với hắn. Đứa trẻ này thật là biết ăn nói.
“Được rồi. Mau ra ngoài tập luyện.”
Truyện convert hay :
Nhất Kiếm Độc Tôn