Share
Tôi cứ khóc như thế cho đến khi trời gần sáng, mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy tin nhắn của tôi gửi cho anh hiện chữ "Đã xem", mơ thấy anh nói: "Đợi anh về"...
Tôi cứ mơ hết giấc mơ này nối tiếp giấc mơ khác, mơ thấy cả mình đang đứng tang lễ của anh, cứ thế ôm ảnh của anh khóc nức nở. Anh là chồng tôi, có chết cũng muốn anh là chồng tôi, mãi mãi là chồng tôi!!!
Mơ đến đây, tôi giật mình mở mắt tỉnh dậy.
Bên ngoài trời đã dần dần sáng rõ, tôi vẫn nằm trên giường chứ không phải đứng trong nhà tang lễ nào cả...có điều...hình như phía bên cạnh có thứ gì không đúng.
Tôi đơ người ra mất mấy giây, sau đó vội vội vàng vàng quay sang bên cạnh, chợt phát hiện ra anh nằm bên cạnh tôi từ bao giờ, Quân nhắm nghiền mắt, có lẽ đã ngủ say rồi...cả người tỏa ra mùi hương quen thuộc khiến tôi nhớ thương suốt bao ngày qua.
Có phải tôi vẫn còn mơ không? Tại sao lại có cảm giác chân thật quá?
Người đàn ông nằm bên cạnh chỉ mặc trên mình một bộ áo choàng bằng vải bông mềm màu trắng, lồng ngực phập phồng đều đều theo từng nhịp thở, hai hàng mày cương nghị khi ngủ giãn ra vài phần, trông vô cùng an yên tĩnh lặng. Tôi xưa nay đã biết anh vốn rất đẹp trai rồi, nhưng giây phút này đây tôi mới thật sự hiểu được rằng: hóa ra sau bao ngày xa cách, đến khi gặp lại, người đàn ông tôi thích lại càng trở nên hấp dẫn đến chết người như vậy, ngay cả dáng vẻ nhắm mắt ngủ say cũng đẹp như một bức tranh không có vĩnh viễn thực. Tĩnh lặng và an yên!
Tôi tưởng mình vẫn còn mơ cho nên đành len lén đưa tay chạm vào anh, không ngờ hình ảnh anh không biến mất đi mà ngược lại, từ lòng bàn tay tôi còn xuất hiện cảm giác âm ấm.
Như vậy nghĩa là tôi không hề mơ!!!
Cảm xúc hạnh phúc sau bao nhớ nhung, đợi chờ, hồi hộp, lo âu... của tôi khi đó bất chợt ùa đến khiến cho tôi không thể tự chủ được, đầu óc cũng chẳng thể nghĩ được cái gì, cứ thế vòng tay ôm chặt lấy anh, rúc vào vai anh, mặc sức hít hà mùi