Share
Đêm hôm đó, cả hai chúng tôi đều không sao ngủ được. Từ khi bắt đầu làm quen với công việc của anh, bước vào cuộc đời anh, tôi mới biết cuộc sống của anh là một chuỗi tranh đấu không hề dễ dàng gì.
Con người này, hơi thở này...dù phong thái lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, bề ngoài luôn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, nhưng sao bóng lưng vẫn cứ mãi cô đơn.
Tôi áp mặt vào lồng ngực anh, vòng tay khẽ vuốt ve tấm lưng rộng lớn:
"Ông nội sẽ không sao đâu".
"Ừ". Anh khẽ thở dài: "An An, sắp tới sẽ có rất nhiều biến cố, em hãy chuẩn bị tinh thần trước đi".
Tôi thật ra cũng chỉ là một nhân viên quèn làm việc mấy năm cho công ty Kim Dương, kinh nghiệm và sự nhạy bén trong những chuyện tranh đấu nội bộ thế này là hoàn toàn không có. Nghe anh nói vậy, tôi cũng có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc ông nội đột nhiên bị hôn mê lần này. Ông không những là chủ tịch mà còn là cây đại thụ của tập đoàn Diên Kính, bây giờ ông không thể nào điều hành được nữa, tập đoàn chắc chắn sẽ rất loạn.
"Em đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi kết hôn với anh rồi. Dù bây giờ có xảy ra chuyện gì thì em cũng không sợ"
"Nếu anh không làm tổng giám đốc nữa, không cho em cuộc sống như bây giờ nữa, em nghĩ thế nào?"
Tôi biết chứ, biết người có tiền có sự tự trọng của người có tiền, nếu anh không làm tổng giám đốc nữa, nếu anh không là một người đứng trên vạn người nữa, liệu tôi có còn ở bên anh như bây giờ không? Anh vừa là thực lòng hỏi tôi, vừa là thử tình cảm của tôi... Tôi hiểu.
"Chồng của em giỏi giang lắm mà, không làm Tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính nữa thì anh vẫn dư sức xây dựng một công ty khác. Có điều, anh sẽ không làm như vậy, có đúng không?"
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mấy đầu ngón tay đẹp đẽ luồn vào mái