Trong video, Mạc Vũ Lý ôm đàn guitar, vừa đi vừa hát.
Vẻ mặt mẹ Lục đầy nghi hoặc: “Đây là con cái nhà ai, nhỏ tuổi đã đẹp như vậy lớn lên chẳng phải rất đẹp sao!”
Bố Lục có chút ghét bỏ: “ Múa hát cái gì, dáng vẻ kệch cỡm, nhìn tới thật xấu”
Bà cụ Lục dường như nhớ tới cái gì, cả người ngồi thẳng lại, chỉ vào màn hình tivi nói: “Tôi nhớ ra rồi, đây chẳng phải là thần tượng Lục Bảo.
sao? Hôm trước tôi còn thấy chắt ở đây bắt chước cậu bé này ca hát nhảy múa đó.”
“Thần tượng Lục Bảo, đứa bé như vậy sao coi là thần tượng được! Không được, cuối tuần này, tôi nhất định phải cùng Lục Bảo nói chuyện rõ ràng, muốn chọn thần tượng ít nhất cũng phải chọn một người chính trực, ngay thẳng.
Đây là cái gì!” Theo cách nhìn và quan điểm của bố Lục, ông thực sụ không thích màn biểu diễn của Lục Bảo.
Bà cụ Lục trừng ông ta một cái: “Suy nghĩ của con thật lạc hậu, cẩn thận sáu bảo nổi giận, không để y tới con đâu”
Lục Khải Vũ cắt ngang lời của ba người lớn.
“Ba, mẹ, mọi người nhìn cái này đi” Vừa nói, anh vừa trình chiếu một bức ảnh bàn chân nhỏ của Mạc Vũ Lý lên màn hình.
“Đây là?” Bố Lục nhíu mày thật sâu, sau đó xoa xoa đôi mắt.
Mẹ Lục cùng bà cụ Lục trực tiếp đi tới gần màn hình tivi: “Đây, đây, đây là bức tranh từ đâu? Có phải là đứa nhỏ vừa rồi không?”
Chỉ là, sau khi kích động xong, bọn họ