Bên trong phòng làm việc của gia đình nhà họ Lục, Mạc Hân Hy bị Lục Khải Vũ nhìn đến mức trong ngực có chút hốt hoảng: “Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy là sao?”
Lục Khải Vũ giơ tay khẽ vuốt nhẹ tóc mái trên trán cô: “Vợ của anh thật là xinh đẹp!”
Một tiếng “Ầm” nổ ra, câu nói của Lục Khải Vũ làm cho Mạc Hân Hy suýt chút nữa đứng không vững.
Cô lùi về sau một bước, cười một cách ngượng ngập: “Chủ tịch Lục, chuyện cười này của anh có chút nhạt %3D nhẽo nhẽo đấy.”
Lục Khải Vũ tiến lên một bước cầm lấy tay cô: “Vợ à, buổi sáng hai chúng ta đã đi đăng ký kết hôn, em đã quên rồi sao?”
Mạc Hân Hy hất tay anh ra: “Chủ tịch Lục, hai chúng ta chỉ là kết hôn giả thôi, là vì Tư Nhã!”
“Thế thì tại sao khi nghe tin công ty nhà họ Lục xảy ra chuyện, em lại vội vã chạy đến đây, không phải là vì em lo lắng cho anh sao?” Lục Khải Vũ nghiên người ra phía trước, đè ép Mạc Hân Hy lên bàn họp lớn trong phòng.
Sự dịu dàng trong ánh mắt của anh làm cô cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng tư thế hiện tại của hai người thật sự quá mức thân mật, cô theo thói quen muốn lùi lại phía sau, thế nhưng phía sau lại là bàn, cô chỉ có thể đổ nữa người về phía sau.
“Chủ tịch Lục, anh đừng hiểu lầm, anh là bố của Tư Nhã, tôi làm tất cả mọi chuyện đều là vì Tư Nhã.”
Khóe miệng Lục Khải Vũ cong lên thành một nụ cười hài hước, anh kề sát tai cô nói nhỏ: “Vợ à, dáng vẻ lưu manh đanh đá của em khi đối đáp với Tôn Di rất có sức hút.”
Hơi thở ấm áp của anh như đang sờ lên cổ cô, làm cô có chút khó chịu.
Cô cố hết sức đẩy anh ra, sau đó chỉ thẳng vào mũi anh hỏi: “Lục Khải Vũ, anh uống lộn thuốc?”
“Cơ thể anh rất tốt, ngày hôm nay không hề uống thuốc.” Lục Khải Vũ nghiêm túc trả lời.
Đứng trước sự lưu manh của Lục Khải Vũ, Mạc Hân Hy cảm thấy rất không quen, nhịp tim cô không ngừng tăng tốc đập nhanh hơn, đầu óc cũng có chút mơ màng, cô quyết định phải nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
“Không có chuyện gì thì tôi đi về trước đây, Tư Nhã còn đang ở nhà đợi tôi.”
Lục Khải Vũ vương tay kéo cô vào trong ngực