Bởi vì thời tiết hôm nay nóng nên trên trán Mạc Hân Hy đã toát ra một lớp mồ hôi, nhưng cô không có dừng lại, vẫn như cũ nghiêm túc xoa bóp cho anh.
Lúc này, Lục Khải Vũ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào nội tâm của mình, anh yêu cô gái đang ngồi trước mặt này, yêu cái vẻ đẹp không nổi bật gì mấy, nhưng người con gái này lại liên tiếp làm cho anh ngạc nhiên.
Nghĩ đến việc bọn họ đã đi đăng ký kết hôn thì cảm giác hạnh phúc lại dâng lên tràn đầy trong ngực anh, cả đời này Lục Khải Vũ sẽ không buông tay cô.
Mạc Hân Hy thì vẫn đang nghiêm túc chăm chỉ xoa bóp, không nhận ra được suy nghĩ hiện tại của Lục Khải Vũ.
Sau khi xoa bóp xong, cô ngẩng đầu: “Anh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Lục Khải Vũ không nói gì mà nhìn cô chằm chằm nữa ngày, sau đó anh đột nhiên đứng dậy trực tiếp kéo cô ép cô dựa lưng lên tường, sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Bởi vì cô ngồi xổm một thời gian dài nên khi bị anh kéo đứng dậy đột ngột như vậy, Mạc Hân Hy cảm thấy mọi thứ trước mắt đột ngột biến thành màu đen, đầu cô có chút choáng váng, cả người hoảng hốt hoàn toàn không phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, trong tình trạng như vậy bị đối phương đột nhiên hôn, cả người cô ngay lập tức ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, cô không dám cử động dù là hành động nhỏ nhất.
Thấy cô không có từ chối, Lục Khải Vũ tiến thêm một bức làm nụ hôn của hai người trở nên sâu hơn. Mạc Hân Hy ngây người khoảng chừng một phút đồng hồ thì não cô mới dần dần phản ứng lại bình thường.
Cô dùng sức đẩy anh ra, kịch liệt phản kháng.
Đến lúc này Lục Khải Vũ mới chịu kết thúc nụ hôn đột nhiên xuất hiện, nhưng anh lại lập tức ôm lấy cô: “Vợ à, đừng đẩy anh ra, anh đói quá, dạ dày anh đau quá.” Giọng nói lạnh lùng thường ngày bây giờ lại có một chút xíu nũng nịu.
Nhìn Lục Khải Vũ như thế, Mạc Hân Hy cảm giác như thể đánh vào bông gòn vậy, cảm giác thất bại vô cùng.
“Vậy anh đứng ngay ngắn lại, chúng ta đi ăn cơm.”
“Thế em muốn ăn cái gì?” Lục Khải Vũ rất nghe lời mà đứng ngay ngắn lại.
Mạc Hân Hy nhìn anh một cái: “Không phải là tôi muốn ăn cái gì, mà là anh bây giờ có thể ăn được cái gì. Anh mặc quần áo lại đàng hoàng đi.”
Hai người cùng rời khỏi phòng họp, tìm một cửa hàng cháo ở dưới lầu.
“Với tình trạng cơ thể hiện tại, tốt nhất mỗi ngày anh phải ăn một ít cháo gạo lứt táo đỏ để dưỡng dạ dày, chỉ được ăn đồ nhạt, ăn đúng giờ, không được