Vì vậy, tình cảm của mình đối với Tô Cẩm anh ấy cũng không rõ ràng, đồng thời anh ấy cũng có chút xấu hổ, vì vậy khi Lục Khải Vũ nói như vậy, anh ấy liền thuận theo thừa nhận.
Chỉ là vừa dứt lời, Tô Cẩm xách một túi lớn rau quả, đẩy cửa đi vào.
Mọi người trong phòng khách đều sững người.
Ngũ Bảo Lục Tấn Khang thấp giọng hỏi Mạc Hân Hy: “Mẹ ơi, vừa rồi dì Tô Cẩm có nghe thấy lời chú Lý nói không?”
Mạc Hân Hy liếc nhìn Lý Duy Lộc đầy thông cảm: “Chắc là nghe thấy.
Dù sao vừa rồi giọng chú Lý của con rất lớn”
Lý Duy Lộc hối hận muốn tát chính mình.
Anh ấy nhanh chóng bước tới, vẻ mặt ân cần niềm nở muốn xách túi rau quả trong tay Tô Cẩm: “Túi to như vậy, nặng lắm, anh giúp em”
Tô Cẩm lạnh lùng nhìn Lý Duy Lộc: “Không cần, không nặng chút nào”
Sau đó, trực tiếp xách đồ vào bếp.
Lý Duy Lộc muốn theo vào phòng bếp giải thích những lời mình vừa nói, nhưng Tô Cẩm đã trực tiếp đóng cửa phòng bếp, anh ấy bị bỏ lơi bên ngoài, còn xuýt nữa bị đập trúng mũi.
Lục Tấn Khang cố ý trêu chọc anh ấy: “Chú Lý, không phải chú không thích dì Tô Cẩm sao? Chú còn theo vào bếp làm gì?”
Lý Duy Lộc vội vàng chạy tới che miệng Tấn Khang, nhỏ giọng nói: “Ông tướng à, cháu đừng nói lung tung nữa”
Sau đó, anh ấy tức giận chỉ vào Mạc Hân Hy rồi lại nhìn Lục Khải Vũ.
“Vợ chồng hai người được lắm.
Tôi trở về công ty”
Nói xong, anh ấy lại liếc nhìn phòng bếp đã đóng chặt cửa, trong lòng có chút bực bội rời khỏi nhà của vào Mạc Hân Hy.
Tấn Khang nhìn bóng lưng có phần mất mát của anh ấy, sau đó nhìn về