Mạc Hân Hy bước tới, mỉm cười vươn tay về phía cô: “Cô Vương, rất hân hạnh được gặp cô!”
Vương Kỳ nhìn cô một cái, đưa tay ra bắt tay tượng trưng với Mạc Hân Hy, sau đó xoay người.
“Tôi biết tại sao các người đến tìm tôi.
Vào nhà rồi nói”
Vương Kỳ không quanh co lòng vòng, nói thẳng ra ý đồ tới của đám người Mạc Hân Hy.
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy hơi sửng sốt, không ngờ cô ấy lại thẳng thần như vậy.
Thế là anh kéo theo ba tên nhóc theo Vương Kỳ vào nhà của cô ấy.
Nhà của Vương Kỳ sạch sẽ, ngăn nắp và ấm áp.
Bức tường nền phía trên của ghế sô pha trong phòng khách là những bức ảnh của Vương Niệm Đơn từ khi sinh ra cho đến nay.
“Ngồi đi, uống trà hay uống gì?” Vương Kỳ rất lịch sự, nhưng khi nói chuyện dường như cô ấy vô ý nhìn tới Lục Tấn Khang.
Lục Tấn Khang bị Long Minh Huệ tiêm chất độc mãn tính giống như Phạm Hữu Sinh.
Lúc đó cô ấy không biết rõ tình hình chuyện này, lúc đó cô ấy đang làm việc cho Viện nghiên cứu Tùng Lâm, loại độc này cũng vô tình được nghiên cứu ra.
Vì sự nguy hại lớn đối với cơ thể con người, cô không muốn giữ lại.
Cô đã từng nghĩ đến việc tiêu hủy tất cả thông tin liên quan đến chất độc này.
Nhưng mà lúc đó người phụ trách Viện nghiên cứu Tùng Lâm vào thời điểm đó đã ngăn cô lại, hơn nữa còn lấy đi những tư liệu kia.
Sau đó, cô mới nghe một đồng nghiệp nói rằng Lý Mãn lại tìm được người điều chế chất độc này theo công thức trong tài liệu, hơn nữa còn tiêm vào người hai đứa trẻ.
Một đứa là Phạm Hữu Sinh, con trai của giám đốc kinh doanh của tập đoàn Long Uy.
Đứa còn lại là Long Hiên, cậu chủ thứ hai của tập đoàn Long Uy.
Cô ấy cũng là một người mẹ, cô ấy có thể tưởng tượng được rằng mẹ của hai đứa trẻ đó phải tuyệt vọng như thế nào.
Tuy nhiên, trước mặt Long Minh Huệ, cô ấy quá nhỏ bé.
Cô ấy đã từng đến