Chẳng mấy chốc, vài nhân viên bảo vệ từ ngoài cửa tiến vào.
Với tình trạng này, muốn xông ra khỏi trang viên nhà họ Mộ là điều hoàn toàn không thể.
Bởi vậy, Lục Minh Húc và Mạc Hân Hy liếc mắt nhìn nhau, họ quyết định từ bỏ phản kháng, miễn là con trai họ ở bên cạnh.
Bọn họ có thể nghĩ cách rời khỏi nhà họ Mộ sau.
Vì thế hai vợ chồng không chống cự, ôm Mạc Vũ Lý theo bảo vệ rời khỏi phòng khách nguy nga tráng lệ.
Khi đi ra, Mạc Hân Hy nghe thấy giọng nói già nua của ông cụ Mộ:” Lãnh Hàng à, người phụ nữ này giao cho con.
Ông mặc kệ con xử trí người phụ nữ này thế nào chỉ cần đừng làm mất mặt nhà họ Mộ”
Bọn họ bị nhân viên bảo vệ áp chế nên không thể ở lại quá lâu, do đó Mạc Hân Hy chỉ nghe được một câu như vậy.
Về phần nhà họ Mộ muốn xử lý Mạc Tình như thế nào, cô cũng không biết.
Chẳng mấy chốc, bảo vệ giải ba người họ đến một căn phòng giống như nhà kho cách hội trường bữa tiệc rất xa.
Hơn mười bảo vệ tìm dây thừng thẳng thừng trói ba người họ vào trên cọc gỗ trong phòng.
“Đàng hoàng một chút, đừng nghĩ tới chuyện giở trò bịp bợm ở nhà họ Mộ” Bảo vệ cảnh cáo họ vài câu, tiếp theo bước ra ngoài khóa cửa lại.
Trong căn phòng to như vậy chỉ còn ba người bọn họ.
Mạc Vũ Lý nghiêng đầu khó hiểu nhìn hai người họ: “Dì Hân Hy ơi, sao hai người lại tới Châu Âu còn xuất hiện ở nhà họ Mộ?”
Lúc nghe cậu bé hỏi như thế, nước mắt của Mạc Hân Hy trào ra.
“Vũ Lý à, Vũ Lý ơi, mẹ là mẹ, mẹ là mẹ ruột của con”
Mạc Vũ Lý sửng sờ: “Dì Hân Hy, dì nói cái gì? Dì là mẹ ruột của con ư? Điều này làm sao có thể?”
“Vũ Lý à, mẹ thực sự là mẹ ruột của con.
Mẹ đã tìm con gần bảy năm rồi” Dứt lời, Mạc Hân Hy dùng cây bút đã cầm trên tay lặng lẽ cắt đứt sợi dây trên người.
“Vũ Lý” Trước khi nhào ôm lấy thằng bé, Mạc Hân Hy nhanh chóng giúp