Trong phòng khách, tất cả mọi người nín thở, không dám hó hé lời nào.
Tuy nhiên, mọi ánh mắt đều dồn vào Mộ Dung Lãnh Hàng, Mạc Tình và Mạc Vũ Lý đang quỳ trước mặt ông cụ Mộ.
Lúc này, Mộ Dung Lãnh Hàng gần như phát điên.
Anh ta điên cuồng đổ hết toàn bộ bằng chứng trong túi hồ sơ ra, những tấm ảnh kia, những bằng chứng kia làm ánh mắt và trái tim anh ta đau nhói.
Anh ta bóp chặt cổ Mạc Tình, hai mắt đỏ ngầu:”Mạc Tình, tôi yêu cô như vậy, vì cô tôi còn cắt đứt quan hệ, chống đối với người nhà, tại sao cô lại gạt tôi?”
Do tức giận nên Mộ Dung Lãnh Hàng dùng hết sức lực, trong nháy mắt, Mạc Tình cảm thấy khó thở, sắc mặt cô ta càng ngày càng đỏ bừng vì khó thở.
.
truyện tiên hiệp hay
Sau khi nhìn thấy, Mạc Vũ Lý quỳ bên cạnh nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Lãnh Hàng: “Bố mau thả mẹ con ra, bố sẽ bóp chết mẹ đấy!”
Mặc dù Mạc Tình thực sự đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, nhưng trong mắt, trong tim của Mạc Vũ Lý, bà ấy vẫn là người mẹ mang thai mười tháng để sinh ra cậu.
Bởi vậy, cậu không thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị người ta bắt nạt, bị người ta bóp chết.
Mộ Dung Lãnh Hàng liếc mắt nhìn đứa con trai anh ta yêu thương gần bảy năm lại là con trai của người khác.
Nói như vậy, kết quả xét nghiệm ADN năm đó Mạc Chí Viễn đưa cho anh ta vốn dĩ là giả.
Nghĩ tới đây, cả người Mộ Dung Lãnh Hàng suy sụp, anh ta nổi điên quát: “Cút đi, thằng con hoang!”
Trong lúc nói chuyện, anh ta dùng hết sức đẩy Mạc Vũ Lý ra.
Mạc Vũ Lý đứng không vững, toàn thân ngã sang một bên.
Chỉ là, trên người không đau đớn như tưởng tượng, cậu bé ngã vào vòng ôm rộng lớn và ấm áp.
Cậu bé kinh ngạc quay đầu lại thì bắt gặp Lục Khải Vũ đang lo lắng, đau lòng nhìn cậu bằng ánh mắt tràn ngập tình thương của bố.
“Chú Lục ơi, sao chú lại ở chỗ này?” Cậu bé ngạc nhiên hỏi.
“Vũ Lý đừng sợ, có bố ở đây!” Lục Khải Vũ ôm chặt