Vũ Lý của anh, đứa con anh cho rằng không còn trên đời này nữa, cuối cùng lại quay về với bọn họ.
Ông trời đúng là vẫn rất ưu ái Lục Khải Vũ anh.
Người đàn ông bị bảo vệ đẩy ngã trên mặt đất nghe được tiếng Lục Khải Vũ thì chợt ngẩng đầu lên.
“Tổng giám đốc Lục?” Giọng đối phương đầy khiếp sợ.
Lục Khải Vũ cau mày: “Sở Thần Dật?”
Xác định đối phương đúng là Sở Thần Dật, Lục Khải Vũ vội buông con trai chạy qua, kéo Sở Thần Dật lên.
“Sao anh lại ở đây?”
Lục Khải Vũ vô cùng nghỉ hoặc, không phải người nào cũng có thể đến tiệc nhà họ Mộ.
“Tổng giám đốc Lục, sao anh lại ở đây?” Sở Thần Dật cũng rất ngạc nhiên khi thấy đối phương ở nơi này.
Lục Khải Vũ chỉ Mạc Vũ Lý đằng sau lưng mình: “Đến tìm con trai.
Anh thì sao? Không phải vẫn luôn ở Hà Thành à? Sao lại đến châu Âu rồi?”
Sở Thần Dật thở dài một hơi: “Tôi đến tìm ông ngoại, thật ra tôi mới là cháu ngoại thật sự nhà họ Mộ.”
Lời này làm Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đều trợn to mắt.
“Cái gì? Anh mới là cháu ngoại thật nhà họ Mộ?” Hai vợ chồng đều rất khiếp sợ.
Sở Thần Dật cúi đầu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
“Mấy tháng cuối đời mẹ tôi mới nhớ mình là người nhà Mộ Dung, tôi chuẩn bị mang mẹ đi châu Âu nhận thân.
Nhưng đúng lúc ấy Minh Huệ lại xảy ra chuyện.
Sau đó tôi cũng bị tai nạn xe cộ, mẹ tôi không chịu được kích thích, bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu, sau đó qua đời.
Tôi mất sạch can đảm, đem chính mình khóa lại trong phòng.
Minh Huệ vì báo thù nên muốn tôi đến nhà họ Mộ nhận người thân, mà mọi người thấy rồi đấy, tôi lúc ấy người chẳng ra người quỷ không ra quỷ, không có ý tưởng nhận thân nữa.
Khoảng nửa năm sau, một nhà Long Anh Vũ bị người tính kế, Minh Huệ cứu cậu ta, thấy tuổi tác cậu ta với tôi không sai biệt lắm liền cầm tóc và máu của tôi, lấy ngọc bội của mẹ tôi đến nhà họ Mộ nhận người thân”
“Những ngày