Lúc này nhìn thấy đêm đã khuya, hơn nữa người trong hội trường cũng ngày càng ít.
Lục Khải Vũ và Lưu Dũng đi đón Sở Thần Dật và Mạc Vũ Lý.
Mạc Hân Hy, chú Mãnh lặng lẽ lên tầng hai để dò đường trước.
Chỉ là, sau khi lên tầng hai, hai người họ đều mở to mắt.
Tâng hai của nhà họ Mộ tráng lệ giống như cung điện, số phòng nhiều đến nỗi đếm không xuể, bọn họ thật tình không biết phòng nào là phòng sách.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mạc Hân Hy có chút sốt ruột.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một cánh cửa phòng ở chính giữa bật mở.
Ngay sau đó, cô vội vã kéo chú Mãnh quay người cầm giẻ giả vờ như đang lau lan can.
Bởi vì sợ bị lộ tẩy nên cô không dám quay đầu lại, có điều cô nghe thấy tiếng của Long Anh Vũ.
Long Anh Vũ hình như đang dặn dò đàn em: “Đi sai người tăng cường kiểm tra, nhất định phải tìm ra người đàn ông què chân mang mặt đó cho tao.
Tao không tin anh ta có thể biến mất vô căn cứ”
Chắc Long Anh Vũ đã phát hiện ra thân phận của Sở Thần Dật, muốn tìm thấy Sở Thần Dật càng sớm càng tốt!
“Dạ, nhưng cậu Anh Vũ ơi, nếu bọn em tìm thấy người đó thì nên xử lý thế nào? Bắt anh ta tới gặp cậu hả?” Đàn em của anh ta hỏi.
Long Anh Vũ im lặng một lát, trả lời một cách dứt khoái:”Nếu cần, đưa người ra khỏi trang viên, giải quyết ngay tại chỗ”
Tay đang lau lan can của Mạc Hân Hy hơi dừng lại, cô không ngờ vị đàn anh tràn ngập ánh nắng và chính nghĩa năm đó, ấy thế mà hôm nay, lại trở nên bất chấp thủ đoạn vì tiền tài, địa vị và quyền lợi như thế Khi Long Anh Vũ xuống lầu bắt gặp Mộ Dung Lãnh Hàng đang lên tầng, hai người tình cờ chạm mặt nhau.
“Anh họ, lúc này tốt nhất anh đừng nên đi gặp ông ngoại, bây giờ ông